“Mừng em về nhà.”

Hôm nay cũng như vậy, tôi hoàn thành công việc nhà và đón cô ấy trở về.

Dạo gần đây tôi bị mất ngủ.

Tôi không đi làm hay kinh doanh gì, toàn thời gian làm một ông chồng nội trợ, đáng lẽ ra công việc không có gì phải căng thẳng cả, nhưng …

“Tôi ăn xong rồi, dọn dẹp đi.”

Cô ấy nói rồi đặt túi xách lên ghế sô pha trước khi đi vào phòng tắm.

Kagashi Nika - Đó là tên vợ tôi, tất nhiên là lấy họ của tôi.

Tôi cầm túi xách trên ghế sô pha lên để mang vào phòng cho cô ấy.

Hồi mới cưới, chúng tôi còn ngủ chung phòng, nhưng bây giờ thì chúng tôi ngủ riêng. Cô ấy bảo rằng chúng tôi phải ở phòng riêng vì cô không thể tập trung vào công việc.

Ngay cả mùi của tôi, hay đồ đạc cá nhân của tôi trong tầm mắt thôi cũng bị coi là phiền toái rồi. Dẫu cho, tôi chính là người bê vác tất cả đồ đạc của cô ấy.

“Ôi trời …”

Rầm!! Có tiếng đổ vỡ vang lên.

Có vẻ như tôi đã làm rơi túi xách của Nika, có lẽ một hộp mỹ phẩm đã bị vỡ.

Tại sao mình lại đánh rơi nó nhỉ? Đó là lúc tôi nhận ra tay mình đang run rẩy.

“Haa … mình đang làm gì thế này …”

Tôi gom những mảnh vỡ của hộp mỹ phẩm lại và ném chúng vào thùng rác gần đó.

“Ôi …”

Một mảnh thủy tinh đâm vào tay tôi và một chút máu bắt đầu chảy ra,

Nhưng tôi không thể bận tâm đến những chuyện như thế này được.

Tôi lau sạch máu bằng tạp dề rồi quay lại phòng khách, bắt đầu bọc những đĩa thức ăn trên bàn bằng màng bọc thực phẩm. Nhưng có vẻ như máu của tôi đã dây một chút vào trong đó.

Tôi không thể phục vụ cô ấy món ăn dính đầy máu của mình được, nên tôi đã đổ nó đi.

May mắn thay, lúc này tôi không cảm thấy đói, nhưng ít nhất cũng nên cất bữa ăn của mình vào tủ lạnh.

Trước tiên phải cầm máu ở ngón tay đã, tôi vớ lấy một ít thuốc sát trùng và băng gạc trên một chiếc kệ gần đó.

Nika bận rộn hơn tôi nhiều, nên tôi cũng phải làm việc chăm chỉ để tương xứng với cô ấy.

Tôi bước vào phòng, lấy ra trong tủ quần áo bộ đồ ngủ với thiết kế đơn giản chỉ toàn là màu đen.

Em vẫn ngầu như ngày nào, đúng không?

Đã lâu rồi em không còn cười với anh như lúc mới yêu, nhưng chỉ cần được chung sống cùng em thôi, được nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo của em vào mỗi sáng là anh đã thấy hạnh phúc rồi.

Nhưng thật buồn khi em không còn ăn những bữa sáng mà anh đã dậy thật sớm để chuẩn bị.

Dẫu vậy, anh vẫn thích nấu ăn cho em, ngay cả khi em đi làm về muộn và kiệt sức.

Vào những khoảnh khắc đó, anh cảm thấy như mình đang hỗ trợ em vậy, dẫu chỉ là sự hỗ trợ nhỏ nhoi, cảm giác đó vẫn khiến anh hạnh phúc.

Tôi mang bộ đồ ngủ vào phòng tắm, vậy là hầu hết việc nhà trong ngày hôm nay đã xong. Việc dọn dẹp nhà đã được hoàn thành trong buổi sáng, và tôi cũng cất nguyên liệu trong tủ lạnh để chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai.

Sau đó, Nika bước ra khỏi phòng tắm. Cô ấy thay quần áo rồi bước ngang qua tôi mà không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Mấy năm rồi tôi mới lại nhìn thấy cô ấy khỏa thân, nhưng giờ đây tôi cũng không còn hào hứng với chuyện đó nữa.

Hồi mới cưới, tôi đã lo lắng đến mức không thể chủ động chạm vào cô ấy. Và rồi thời gian cứ thể trôi, bầu không khí giữa hai chúng tôi đã khiến cho việc ân ái trở nên bất khả thi.

Nhưng mỗi khi thấy các bạn cùng lớp đăng ảnh em bé lên Instagram, tôi không thể không trăn trở.