Tên tôi là Megumi. Có lẽ vì tôi “không được ban phước” theo nhiều nghĩa, nên ngay cả cha mẹ cũng chỉ gọi tôi là Meg. Tôi không thể không nghĩ rằng nếu họ không muốn dùng tên đầy đủ của tôi, thì ngay từ đầu đừng có đặt nó cho tôi làm gì! Và tôi tin rằng tất cả chuyện này đều là do chị gái tôi mà ra cả.
[note71119]
Ngay lúc này đây, chị tôi vẫn tự tiện xông vào phòng tôi và mở chiếc hộp trên bàn mà không hề xin phép.
“Meg! Cái túi này đẹp thật đấy. Chị dùng nó có được không?”
Trước khi tôi kịp trả lời, chị Non đã cầm chiếc túi xách trên tay rồi. Nhìn bàn tay vừa sơn móng bóng loáng của chị ấy cọ vào bề mặt chiếc túi khiến tôi cảm thấy lo lắng.
“Này, cái túi xách đó là quà của Yukito-san tặng, và em chỉ vừa mới nhận nó ngày hôm qua thôi đấy, chị biết không?”
Chị gái tôi, lớn hơn tôi hai tuổi, tên là Nozomi, là một người luôn muốn có tất cả mọi thứ. [note71120] Bản thân tôi từ lâu đã tự nhủ rằng mình sẽ chỉ gọi chị ấy là “Non” mà thôi.
Tôi đã đưa ra quyết định này từ khi còn nhỏ.
Dù sao thì chị ấy cũng chẳng bao giờ nghe tôi nói gì đâu. Chị tôi, người ham muốn mọi thứ, đã coi chiếc túi xách hàng hiệu mà tôi được bạn trai tặng nhân dịp sinh nhật là của mình rồi.
Nhân tiện, năm nào món quà mà Non tặng tôi cũng luôn là những chiếc áo len cũ kỹ kèm với câu chúc:”Chị nghĩ cái này sẽ hợp với em lắm đấy Meg”. Chúng đều là quần áo mà bố mẹ tôi đã mua từ lâu với ý tưởng rằng “hai chị em nên chia sẻ với nhau”.
Tất nhiên, từ vẻ mặt của Non, rõ ràng là chị ấy không hề có ý định trả lại chiếc túi rồi, giống như mọi khi.
“Đừng lo, chị sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”
Thực ra đó không phải là vấn đề lớn, nhưng từ chối sẽ chỉ khiến cho chị ấy nổi cơn thịnh nộ. Cả bố và mẹ đều đã quá ngán ngẩm với những đòi hỏi liên tục của Non, vì thế nên ngay cả khi tôi có phàn nàn, họ sẽ chỉ nói rằng “Không sao đâu, cứ cho nó mượn đi”.
Và thế là chiếc túi sẽ một đi không bao giờ trở lại. Từ thời tiểu học, bất kỳ món quà nào tôi nhận được hay đồ mà tôi mua bằng tiền tiêu vặt đều bị Non cướp mất.
Ngay cả chiếc khăn quàng cổ hàng hiệu tôi mua bằng tháng lương đầu tiên cũng bị Non sử dụng để trang điểm. Chị ấy dùng nó để bảo vệ quần áo của mình không bị dính phấn nền. Khi chiếc khăn về đến tay tôi, nó đã dính đầy vết phấn, và dĩ nhiên, không có cách nào giặt sạch được.
Thời gian học trung học phổ thông là tồi tệ nhất
Tôi đồng ý làm quản lý cho đội bóng rổ nam theo lời nhờ vả của một người bạn, và thật tuyệt vời khi được cổ vũ cho những pha bóng hấp dẫn từ khoảng cách gần.
Đội trưởng đội bóng rổ, một đàn anh chơi ở vị trí trung phong, [note71121] đã tỏ tình với tôi, và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Tôi có linh cảm xấu nên đã không kể chuyện này với ai trong nhà cả, nhưng rồi tôi phát hiện ra anh ấy đã kể với bạn bè cùng lớp về chuyện của chúng tôi.
Thật không may, Non học cùng lớp với anh ấy.
Chẳng mấy chốc, Non bắt đầu đến xem các trận bóng rổ. Sau đó, những tin nhắn từ anh ấy thưa dần, và những buổi hẹn hò vào cuối tuần cũng không còn nữa.
“Xin lỗi, anh sẽ hẹn hò với chị gái em.”
Vào ngày lễ tốt nghiệp, tôi đã bị đá. Anh ta còn trơ tráo nói ra chuyện đó trong khi đang ngoại tình với chị tôi. Tôi chỉ còn biết cười khô khan.
Sau chuyện này, tôi vùi mình vào học hành, quyết tâm thi đỗ một trường đại học danh giá hơn Non, lúc này đang theo học một trường đại học dành cho nữ sinh.
Non, giờ đã trở nên sành điệu hơn khi đã là sinh viên đại học, liền thản nhiên đá anh chàng đó và bắt đầu hẹn hò với một sinh viên từ một trường đại học trong top đầu. Tôi thì chẳng quan tâm “chị gái tôi” yêu đương với ai, miễn là không ảnh hưởng gì đến mình.
Giờ ngẫm lại thì, anh bạn trai cũ đó còn cố gắng quay lại với tôi. Dĩ nhiên là tôi đã từ chối anh ta bằng câu “Một món đồ cũ từ chị gái đã là quá đủ rồi, cảm ơn!”.
Đúng vậy.
Nhỏ hơn hai tuổi, tôi thường xuyên phải nhận đồ thừa từ chị. Và Non rất giỏi trong việc có được thứ mình muốn. Chị ấy khiến cho bố, mẹ và cả bà ngoại khi thỉnh thoảng đến thăm chúng tôi, mua cho chị ấy quần áo mới hết bộ này đến bộ khác.
“Chúng mình chia sẻ với nhau cả mà, nên phải mua thứ gì đó đẹp một chút chứ, đúng không?”
Đó là câu nói ưa thích của Non.
Về mặt ngữ nghĩa, đúng là chúng tôi có chia sẻ quần áo thật. Nhưng thực tế thì Non chỉ thải ra cho tôi những bộ đồ quê mùa mà chị ấy không thích, và giữ lại tất cả những thứ hàng hiệu và dễ thương cho riêng mình.
Chẳng có lý do gì để phải tức giận khi những yêu cầu mua quần áo của tôi đều bị phớt lờ cả.
Đối với một cô gái từ trường đại học dành cho nữ sinh, có lẽ anh ấy là một đối tượng hoàn hảo.
Đúng thế, người mà tôi cần phải cảnh giác nhất, người đã đánh cắp mọi thứ của tôi trước đây, chính là Non.
Tôi bắt đầu từ từ hẹn hò với Yukito sau khi được anh theo đuổi. Với kinh nghiệm tình trường dày dặn của mình, chẳng trách khi anh cảm thấy khó chịu khi tôi từ chối hôn anh ấy. Chẳng bao lâu sau, anh bắt đầu bàn chuyện hôn sự. Một điều khéo léo là anh ấy đề cập đến hôn nhân nhưng lại chưa bao giờ thật sự cầu hôn tôi.
Sau khi đến nhà ra mắt bố mẹ Yukito, tôi nhận ra rằng gia đình anh ấy thật sự giàu có và danh giá đến thế nào.
Được bố mẹ anh chấp thuận, tôi chính thức hẹn hò với anh, tuy nhiên vẫn giữ vững lập trường không hôn nhau.
“Em sẽ không cho phép làm gì cả cho đến khi chúng ta kết hôn, anh hiểu không?”
Tôi lặp lại điều này nhiều lần, trong mắt anh, tôi là một “cô gái cực kỳ cổ hủ”, và điều đó chỉ khiến anh ấy càng hứng thú hơn. Tất nhiên là, hẹn hò để tiến đến kết hôn có nghĩa là thường xuyên đi chơi và được nhận quà. Những buổi hẹn hò diễn ra thật vui vẻ và thú vị, có lẽ là nhờ vào kinh nghiệm mà anh đã tích lũy được từ thời đại học.
『Nếu biết chuyện này, Non chắc chắn sẽ cố cướp lấy anh ấy』
Trước khi đồng ý hẹn hò, tôi đã tận dụng nguồn lực của công ty thương mại để tìm hiểu thật chi tiết về công ty của bố anh ấy.
Đây là một trận chiến tôi không được phép thua.
Như thường lệ, tôi giấu kín mọi chuyện với Non hết mức có thể. Tuy nhiên, không thể tránh khỏi việc phải giới thiệu anh ấy với gia đình như là “hôn phu” của mình.