“Tại sao tôi lại phải đi về cùng với một đứa hướng nội u ám như cậu chứ hả?”
Akane vừa đi bên cạnh, vừa lẩm bẩm không hài lòng, mái tóc đuôi ngựa buộc hai bên khẽ đung đưa qua lại.
“Thật là tệ hết biết mà, phải dành thời gian quý báu của lớp mười một cho cậu đúng là đỉnh điểm của sự lãng phí đấy có biết không …. haiya…”
Cô thở dài đầy khoa trương, rồi quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng là đang vô cùng bất mãn. Nếu hiểu đúng theo những lời Akane nói, thì việc đi về nhà cùng tôi thực sự khiến cô ấy ghét cay ghét đắng.
………Nhưng mà, là bạn thuở nhỏ, tôi biết rõ rằng….
“Haizzz, vậy à”, tôi cố tình thở dài một tiếng rõ to, và Akane ngay lập tức giật mình.
Tôi lẩm bẩm với vẻ thất vọng.
“Thế thì từ giờ trở đi, chúng ta sẽ đi về riêng nhé, buổi sáng tớ cũng sẽ cố gắng đi lệch giờ để mình không chạm mặt nhau nữa.”
Akane bỗng dừng bước trước những lời nói của tôi.
“Cảm ơn cậu rất nhiều vì thời gian qua, từ giờ tớ sẽ đi về cùng với đám bạn ở câu lạc bộ bóng đá, đi ăn tối hay karaoke mà trước giờ chưa tham gia được với bọn nó.”
“.....”
Akane run rẩy, siết chặt nắm tay.
Tôi tiếp tục nói.
“Buổi sáng tớ cũng sẽ chuyển sang đi xe đạp, như vậy thì có thể ngủ nướng thêm một chút nữa, đêm cũng có thể chơi game muộn hơn, dù sao thì tớ cũng vốn là đứa hay thức khuya…..”
“Taichi!!!!!”
Đột nhiên Akane túm lấy tay áo tôi, biểu cảm lạnh lùng ban nãy đã biến đi đâu mất. Giờ đây, với vẻ mặt như một chú mèo xin ăn, cô ấy nói với giọng đầy tuyệt vọng.
“Vừa nãy chỉ là nói dối thôi! Là đùa thôi mà!! Chỉ là vì xấu hổ nên tớ mới buột miệng nói thế thôi! Nên là đừng tưởng tượng đến cái thế giới mà chúng mình không đi học và về nhà cùng nhau nữa nhé! Tớ xin cậu đấy!”
Akane vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Như mọi khi, tôi lặng lẽ nhìn lại cô ấy.
Ngay lập tức, cô ấy giật mình tỉnh lại, vội vàng buông tôi ra rồi khoanh tay lại.
“Ý tôi là …. vừa rồi chỉ là nói dối thôi! Chỉ là thấy cậu có chút đáng thương hại thôi!! Hừ hứ, đừng có mà hiểu lầm đấy! Hứ!!!”
Nói rồi, cô ấy lại quay mặt đi chỗ khác.
…….Đúng vậy, người bạn thuở nhỏ này của tôi là một cô nàng tsundere. Tuy nhiên ý chí “tsun” lại yếu ớt đến mức chỉ cần tôi lùi lại một bước là Akane sẽ lập tức chuyển sang “dere” ngay.
“Thật là… chính vì như thế nên Taichi…. mới không thể thiếu tôi được đấy. Đồ đáng ghét….”
Nói xong, Akane trông đã bớt căng thẳng hơn một chút.
……. Đó? Thật là đáng yêu chết đi được mà, có phải không?
Việc Akane trở thành một cô nàng tsundere với tỉ lệ sai lầm giữa “tsun” và “dere” đã bắt đầu từ những năm cuối của tiểu học.
Nhà tôi và Akane là hàng xóm, bố mẹ chúng tôi rất thân thiết với nhau, và chúng tôi đã bên nhau kể từ khi mới lọt lòng. Tuy nhiên trước đây, Akane hoàn toàn là một cô gái thẳng thắn.
“Taichi! Đi chơi với tớ nhé?”
“Không có Taichi là tớ không chịu đâu!!! Không chịu đâu!!!”
“Hehe, vì Taichi là của tớ mà!!!”
Cô ấy đáng yêu đến mức không thể chịu nổi!
Akane luôn ở bên tôi như hình với bóng.
Thế nhưng, từ khi lên cấp hai, không hiểu sao cô ấy bỗng trở nên lạnh lùng với tôi.
“C—chả làm sao cả! Taichi cứ đi chơi với người khác đi!”
“Nếu Taichi nói muốn ngủ cùng, tớ sẽ ngủ với cậu đấy…?”
Akane vội vội vàng vàng níu tôi lại.
“Thật không?”
“...Hứ! … Tôi không biết, đồ ngốc! Đi theo tôi mau!”
Akane rảo bước về phía cửa hàng tiện lợi.
(... Không được rồi, dễ thương quá mà!)
Cái kiểu cô ấy lén liếc nhìn lại để kiểm tra xem tôi có đi theo cổ không cũng thật là dễ thương, mọi mặt của Akane đều dễ thương cả.
Dù biết rõ như vậy, nhưng tôi vẫn muốn trêu chọc cô ấy một chút.
Nói riêng nhé, Akane lúc nào cũng kiếm cớ để tạt ngang rẽ dọc qua đâu đó trên đường đi học về. Vốn dĩ, Akane ở câu lạc bộ tennis, còn tôi trong câu lạc bộ bóng đá, nên chúng tôi tan học khác giờ nhau, thế nhưng cô ấy vẫn luôn đợi tôi, người lúc nào cũng về muộn hơn, để cùng đi về nhà.
Mặc dù cứ ra vẻ lạnh lùng “tsun” như vậy, hành động của cô ấy lại dễ đoán quá mà!
(Cậu đáng yêu quá đi mất …. tớ muốn ôm cậu ngay bây giờ!)
Tôi nghĩ chắc hẳn Akane cũng thích tôi, việc cô ấy đã từ chối hơn hai mươi lời tỏ tình từ các nam sinh trong vòng một năm kể từ khi lên cấp ba khiến tôi khá tự tin về chuyện đó.
“Taichi!! Nhanh cái chân lên nào!”
Nghe thấy tiếng Akane gọi, tôi liền bước vào cửa hàng tiện lợi.
…… Cuối cùng, tôi quyết định sẽ tỏ tình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hai chúng tôi liền đứng ăn kem ngay trước cửa. Nhân tiện, dù có thể vừa đi vừa ăn nhưng cô ấy lại cố tình dừng lại để ăn trước cửa tiệm.