“Haa…Bố về rồi đây, Sanae. Mẹ đâu rồi con?”

“Mừng bố về nhà!! Mẹ đang đi tắm rồi ạ.”

Tôi xoa đầu cô con gái nhỏ đang ôm chầm lấy mình và nhìn bữa tối đã được bày trên bàn, món gà rán yêu thích của tôi, súp miso và đĩa rau củ đã được chuẩn bị sẵn. Chà, đúng là một bữa ăn thịnh soạn! Cơ thể mệt mỏi của tôi bỗng dưng cảm thấy đói cồn cào, khi đang định nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn, thì bỗng nhiên …

Ding!

“Hmm?”

Một âm thanh vang lên, đó là âm báo tin nhắn LINE từ chiếc điện thoại đặt trên bàn, ngay chỗ vợ tôi vẫn thường ngồi. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đó là tin nhắn của mình, nhưng hóa ra lại không phải. Tôi liếc nhìn vào điện thoại của vợ.

『Cảm ơn em vì hôm nay, anh đã rất vui đấy ♡』

Một tin nhắn chẳng có gì đặc biệt, như mọi khi thì tôi đã nhanh chóng bỏ qua nó rồi. Nhưng cái biểu tượng trái tim ♡ ở cuối tin nhắn ấy… bình thường, trừ khi là học sinh trung học, chứ một người lớn chẳng ai lại đi nhắn một icon như thế cả.

“Cái gì… thế này là sao…?”

Sáng nay, vợ tôi có nói rằng cô ấy không đi đâu cả. Dù nghĩ thế nào, tin nhắn này cũng không bình thường một chút nào. Tôi thầm hy vọng rằng đây chỉ là một sự nhầm lẫn nào đó.

“Mật khẩu… Chết tiệt, dĩ nhiên là bị khóa rồi…”

Vợ tôi thì đang tắm, còn điện thoại thì đã bị khóa và tôi không thể nào mở nó ra được. Thông thường ai lại đi khóa điện thoại cơ chứ? Càng nghĩ tôi càng thấy khả nghi. Đúng là tôi biết có nhiều cặp vợ chồng khóa điện thoại để giữ riêng tư cho bản thân, nhưng tình huống này thì khác hoàn toàn.

Tôi là Ota Satoshi, ba mươi tám tuổi, một nhân viên văn phòng bình bình như bao người khác. Còn vợ tôi là Ota Nagisa, ba mươi tư tuổi. Chúng tôi còn có một cô con gái đáng yêu đang học lớp hai tên là Sanae.

Chính vì hôm nay được về sớm, nên bản thân tôi bắt đầu nghĩ rằng liệu Nagisa có thường xuyên làm những việc như vậy không? Chỉ nghĩ đến vậy thôi là một cơn nộ khí xung thiên đã phừng phừng trào dâng trong lòng rồi.

“Sanae này, khi con đi học về, có phải mẹ lúc nào cũng ở nhà không?”

Tôi quay trở lại phòng khách, hỏi cô con gái đang ngồi vô tư chơi lego, và câu trả lời của con bé khiến tôi không thể tin nổi vào tai mình nữa.

“Có hôm con đi về nhưng không có ai ở nhà cả, nên con phải đứng đợi ở ngoài cửa đấy.”

“...Cái…gì…?”

Chắc chắn, chắc chắn là có gì đó không ổn rồi. Con đàn bà ngu ngốc kia, trong khi tôi đang nai lưng ra làm việc, lại đi hú hí với một thằng đàn ông khác? Thậm chí còn để con gái bé bỏng của tôi phải đợi ở ngoài cửa?

Đồ đàn bà tồi tệ! Cô ta đang nghĩ cái quái gì vậy?

Vì cô đã than thở rằng công việc rất vất vả, nên tôi đã cố gắng làm việc chăm chỉ để cô được thoải mái ở nhà nội trợ. Và đây là cách cô đáp lại tôi sao? Đây là kết quả của việc tôi để cô sống quá dễ dãi à?

Tôi có thể dễ dàng nổi cơn thịnh nộ ngay lập tức, nhưng sự thật là không có bằng chứng nào cả, nên tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình và quyết tâm tạm thời chịu đựng hoàn cảnh này.

Trong lúc tôi còn đang điên tiết nghĩ vậy, vợ tôi đã bước ra từ phòng tắm và lên tiếng.

“A, anh về sớm thế à? Công việc xong rồi sao? Chào mừng chồng yêu về nhà, hôm nay em làm món gà rán mà anh rất thích đó.”

“Ừm, ngon lắm luôn, cảm ơn em yêu nhé.”

“Nếu bị nguội thì anh hâm lại trong lò vi sóng nhé.”

“Không sao, vẫn còn ấm mà.”

Cô làm cái bữa tối thịnh soạn này vì cảm thấy tội lỗi sao? Hay để lấy lòng tôi? Bữa tối được chuẩn bị như thể để làm tôi hài lòng, nhưng tôi chẳng cảm nhận được mùi vị gì nữa cả.

Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc Nagisa nhìn vào điện thoại, khuôn mặt cô ta thoáng chút hoảng loạn. Chắc chắn là đang rất bất ngờ phải không? Bình thường tôi không về nhà vào giờ này, và có lẽ cô ta cũng giới hạn việc nhắn tin. Có thể rằng gã kia cũng đã mất cảnh giác.

Tôi cố gắng kìm nén ngọn lửa giận dữ lại bắt đầu nhen lên, rồi dọn dẹp bữa tối. Trong lòng thề sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn chúng, tôi quyết định thuê thám tử để thu thập thêm bằng chứng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kể từ sau buổi tối hôm đó, tôi đã thuê thám tử tư và cuộc điều tra bắt đầu. Trong vòng hai tháng, những bằng chứng xác thực cứ thế lần lượt lộ ra. Cô vợ yêu của tôi tò te tí te với tần suất hai tuần một lần, đều đặn vào các ngày thứ sáu của tuần thứ nhất và tuần thứ ba trong tháng. Đối tượng chính là một đồng nghiệp cũ cùng công ty của cô ta. Gã đó cũng đã vợ con đề huề cả rồi. Chuyện này một lần nữa khiến tôi phát điên, cả hai chúng mày đều có con rồi mà lại đi làm cái chuyện thất đức này sao?

Quả thực là, trong xã hội ngày nay, tỉ lệ ngoại tình ở người đã kết hôn là khoảng 15% với nam giới và 10% với phụ nữ.

Nhưng tôi thật không thể ngờ là vợ mình lại nằm trong số đó.

Một gia đình bình thường, một cặp vợ chồng cũng như bao cặp vợ chồng khác. Chúng tôi không bất hòa hay cãi vã, chuyện chăn gối vẫn đều đặn. Tôi luôn nghĩ rằng thật hạnh phúc khi có được một gia đình như vậy, nhưng hóa ra tất cả chỉ là một màn kịch của cô ta để tôi nghĩ như vậy thôi. Và điều đó thật sự khiến tôi phát điên, nhưng chuyện không thể tha thứ nhất chính là cô ta đã dám phản bội ngay cả khi chúng tôi đã có Sanae yêu quý.

Sau khi nhận được những bức ảnh cảnh ngoại tình từ tay thám tử, tôi lập tức thuê luật sư. Trong quá trình làm thủ tục pháp lý, bỗng nảy sinh nhiều rắc rối về quyền nuôi con. Tôi không thể giao Sanae cho cô ta được! Từ tận đáy lòng, tôi không muốn đôi bàn tay dơ bẩn đó chạm vào Sanae thêm một giây phút nào nữa.

Chuyện ly hôn thì đơn giản thôi, nhưng tôi muốn cả gã kia cũng phải trả giá nữa. Tôi quyết định sẽ trả thù hai kẻ bội bạc đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Được rồi… Giấy tờ đã sẵn sàng, bắt đầu hành động thôi.”

Tôi bí mật xin nghỉ phép, giả vờ đi làm và đến công ty của gã đồng nghiệp cũ kia. Tôi biết hôm nay là thứ sáu của tuần thứ ba trong tháng, ngày bọn chúng nó hú hí với nhau.

(Cứ đợi đấy, tao sẽ đẩy chúng mày xuống địa ngục.)

Bước vào văn phòng, một nữ nhân viên tiếp tân mỉm cười chào tôi, nhưng tôi không quan tâm, lập tức chìa thẳng bức ảnh ra.

"Các người có biết Shimizu Toshiya ở công ty này không? Nhân viên của các người đang công khai ngoại tình với vợ tôi giữa ban ngày ban mặt kia kìa!!!"

“Ể! …Ể…!?”, cô nữ nhân viên hoảng loạn, lắp ba lắp bắp trước bức ảnh tôi chìa ra.

Chưa hết, trước khi bước vào công ty, tôi đã in một văn bản từ file word và gửi kèm ảnh qua fax đến trụ sở chính từ một cửa hàng tiện lợi.

Shimizu Toshiya — nhân viên của công ty các người, đang dẫn vợ tôi vào khách sạn làm chuyện đồi bại giữa thanh thiên bạch nhật. Cái công ty này có chính sách kinh doanh kiểu gì vậy? Công ty sẽ trả lời ra sao đây? Và tôi cũng muốn biết công ty sẽ xử lý vụ việc này như thế nào trong tương lai?』

Một người trông có vẻ giống quản lý vội vàng chạy ra nói chuyện với tôi, lấy làm tiếc vì gã kia đang đi công tác bên ngoài và hiện không có mặt ở đây.

“Thế thì để tôi dẫn anh đến chỗ bọn họ nhé!”

“Ể…? V— vâng ạ! Chúng tôi sẽ xử lý ngay…”

Liên lạc với thám tử qua điện thoại và được biết rằng bọn họ vẫn chưa rời khỏi khách sạn, tôi liền chở người quản lý đến tận hiện trường.

Người quản lý run rẩy liên tục xin lỗi, nhưng tôi vẫn giữ im lặng trong khi lái xe. Trong suốt quãng đường, tiếng chuông điện thoại lấy từ văn phòng cứ reo lên không ngừng.

Chỉ mất mười phút lái xe từ trụ sở, chúng tôi đã thấy một khách sạn tình yêu ẩn sau một tòa nhà hiện lên. Trong bãi đỗ xe, chiếc xe có logo công ty đang đậu ở đó.

“Anh nghĩ sao về chuyện này? Đây là xe của công ty anh có phải không?”

“Ôi… Không… Thật sự xin lỗi anh. Tôi không biết phải xin lỗi thế nào cho đủ… Tôi sẽ gọi cậu ta ra ngay…”

Tôi ngồi trong xe, chờ vợ mình xuất hiện, ngồi bên cạnh là người quản lý đang toát mồ hôi hột, cố gọi điện nhưng vẫn không có tiếng nhấc máy….

Một lúc sau, chúng tôi thấy hai bóng người bước ra từ khách sạn, mặt mày tái mét, tay gã đàn ông cầm điện thoại thì đang run lẩy bẩy. Chắc chắn bọn họ đã nhận ra có chuyện gì đó không ổn khi nghe tiếng chuông gọi đến réo liên hồi.

Vậy thì đã sao? Những gì chúng mày làm là không thể tha thứ được.

“Tôi đã đợi hai người lâu rồi, nãy giờ vui vẻ chứ?”

“Ơ…. ? Ah… anh là…?”

Shimizu Toshiya run rẩy nhìn tôi, trông còn già hơn so với kẻ tôi thấy trong những tấm ảnh, có lẽ là do hoàn cảnh bất ngờ này. Còn vợ tôi thì im lặng vì quá sốc, cô ta hẳn nghĩ rằng tôi vẫn đang đi làm. Ngay cả người quản lý bên cạnh cũng chỉ đứng ngây ra nhìn cảnh tượng hỗn loạn này.

Cũng phải thôi, làm sao một người quản lý có thể can thiệp vào chuyện vợ chồng của người khác được.

“Này, mày giỏi thật đấy, ngang nhiên dẫn vợ tao vào khách sạn giữa ban ngày ban mặt. Mày có hiểu việc mình làm và hậu quả của nó không, hả?”

“À… Không… Tôi… Cái này…”

“Cái này là cái đéo gì? Có lý do chính đáng nào để biện minh trong khách sạn tình yêu không? Ở trong này thì chỉ có một việc để làm thôi, có phải không? Đừng có mà cố bẻo mép! Tao có đầy đủ bằng chứng đấy, nhìn đây này!”

“Cái gì …?”

Tôi vứt những tấm ảnh ra trước mặt Nagisa và Shimizu Toshiya, rồi đưa cho cả vị quản lý đang đứng bên cạnh.

“Tao đã báo cho trụ sở công ty mày rồi, cũng đã thuê cả luật sư rồi. Công ty mày sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!”

“V—Vâng. Tôi thành thật xin lỗi.”

"Mày cũng có con cả rồi mà lại đi làm cái trò gì thế này!! Mày không thấy hổ thẹn gì sao!?"

"Xin... xin lỗi. Thật... thật sự... tôi rất xin lỗi..."

Tôi chẳng chút thương cảm nào khi thấy Shimizu Toshiya vừa khóc lóc vừa xin lỗi khi tôi nhắc đến chuyện con cái, nhưng tôi cũng phải nói điều tương tự đó với vợ mình.

“Còn cô nữa, Nagisa! Cô đã dùng đôi tay bẩn thỉu đó ôm ấp Sanae bao lâu nay ư? Cô không thấy nhục nhã sao?”

“Cái gì … sao anh lại ở đây? Không phải anh đang đi làm sao? Anh đã theo dõi bọn tôi à? Thật là kinh tởm!”

“Kinh tởm cũng được, hẵng còn tốt chán so với việc cô đang làm đấy. Cô định tính sao sau chuyện này đây? Cô có hiểu không hả? Cô định sẽ giải thích thế nào với Sanae về chuyện ngoại tình và còn lôi cả công ty vào?”

“Cái gì!? Sanae không liên quan gì đến chuyện này cả.”

“Liên quan lắm chứ! Cô sẽ giải thích thế nào với Sanae về việc làm sai trái của mình? Gã kia cũng đã có gia đình, có con, công ty của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cô đã phá hoại tất cả mọi thứ rồi lại định nói với Sanae rằng mình đang làm chuyện đúng đắn sao?”

“........”

"Im lặng cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Tôi sẽ ly hôn với cô. Tôi đã thuê luật sư rồi và sẽ liên lạc với bố mẹ cô sớm thôi, nên hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

"Em xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho em! Em thật sự, thật sự sẽ không tái phạm nữa, xin lỗi anh...... Làm ơn đi... Làm ơn đi mà..."

"Đã quá muộn rồi, giờ có hối hận cũng không kịp nữa đâu. Từ hôm nay tôi sẽ chuyển sang thuê nhà khác sống cùng Sanae. Lần tới chúng ta gặp nhau sẽ là lúc cô nhận được đơn ly hôn.”

“Em sẽ chết… Em sẽ chết để tạ lỗi với hai bố con … Làm ơn hãy để em được chết…”

“Dù có chết, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Hãy sống mà chuộc lỗi đi! Cô phản bội cả hai bố con tôi, thậm chí còn gây rắc rối cho mọi người nữa. Hãy nỗ lực đến chết để chuộc lỗi đi!”

"Uwaaaaaaan!! Xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho emmmmm!! Em cầu xin anh đấy!!!"

“KHÔNG THA! KHÔNG BAO GIỜ THA! Hai đứa bây có chết tao cũng không thể tha. Anh quản lý, hãy đảm bảo rằng Shimizu Toshiya phải nhận hậu quả đích đáng. À mà nhân tiện, suýt thì quên, tao đã cho điều tra nhà mày rồi. Tao đã để ảnh và mọi bằng chứng vào hòm thư nhà mày, nên hãy về nhà mà thú nhận mọi chuyện với vợ mày đi.”

“A……….a…..a…..”

"Vâ...vâng ạ. Về vụ này chắc chắn chúng tôi sẽ liên lạc lại sau, mong anh hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian........."

"Không sao cả. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, Shimizu Toshiya"

“.....................”

Không nói được gì nữa à? Ta sẽ tính sổ với các người thật kỹ lưỡng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một tháng sau, tôi nhận được giấy tờ ly hôn từ vợ và bắt đầu tiến hành thủ tục.

Shimizu Toshiya đã bị công ty sa thải vì lý do kỷ luật, và công ty của hắn cũng đã gửi thư xin lỗi đính kèm thông báo cho tôi.

Thật đáng kiếp, tôi không biết hắn ta được đối xử như thế nào ở công ty, nhưng tôi không muốn hắn chỉ đơn giản là xin nghỉ việc.

Đáng đời mày, thằng khốn kiếp!!

Bố mẹ vợ tôi gọi điện xin lỗi, bảo rằng Nagisa đã về đó và suốt ngày cứ ở lì trong phòng mình, nhưng tôi cũng chẳng cảm thấy gì cả.

Thay vào đó, cảm giác bị phản bội đã khiến tôi nghĩ rằng: “Đáng đời cô ta!”

“Sanae này, con có cảm thấy buồn khi không có mẹ ở nhà không?”

“Không ạ …. Mỗi khi con về nhà thì mẹ lại lạnh lùng lắm… nên ở trường vui hơn nhiều…”

Câu trả lời của Sanae trước câu hỏi bất chợt đó khiến lòng tôi đau nhói. Hóa ra con tôi đã phải âm thầm chịu đựng từ lâu rồi. Tôi thật sự là một người cha tồi tệ khi không nhận ra chuyện này sớm hơn.

“Từ giờ bố sẽ luôn ở bên con. Bố sẽ cố về sớm để chúng ta có nhiều thời gian bên nhau hơn. Bố hứa chắc chắn sẽ làm cho Sanae được hạnh phúc.”

“Con hạnh phúc vì có bố. Con yêu bố nhiều lắm!”

“Bố cũng yêu con nhiều lắm, Sanae.”

Và cứ như thế, hai bố con tôi bắt đầu một cuộc sống mới. Còn hai người kia, dù sau này có tự sát hay làm gì đi chăng nữa, tôi cũng chẳng quan tâm.

------HẾT------