Edit: Tiểu Hách
“Cái gì?” Tôi kinh ngạc há to mồm, nhìn chằm chằm bác trai và dì đến thăm ở trước mặt. Cảm thấy trong lòng bị kinh hách cực điểm: “Hai người nói hai người là ba mẹ của ông xã?!”
Bác trai và dì trước mặt chính là ba mẹ của cô bé Vương Tân Hân, bọn họ thừa dịp ông xã vắng mặt đột nhiên chạy đến thông báo cái tin giật gân này với tôi.
Ông xã là con của bọn họ, vậy không phải cũng là anh trai của cô bé Vương Tân Hân?! Hèn chi Vương Tân Hân gọi ông xã là anh trai. Thiệt là, là em gái của tôi thì cứ nói đại đi lúc nào cũng thẹn thùng như thế làm chi?
Tôi cũng sẽ đón nhận cô bé mà. Cần gì phải thông qua việc mắng chửi để thu hút sự chú ý của tôi?
Haizzz, tôi với vẻ mặt nặng trĩu nói với bác trai và dì trước mặt: “Tân Hân đâu? Cô bé đang ở chỗ nào? Gọi cô bé đến đây. Con đã biết tình cảm của cô bé rồi!”
Rõ ràng tôi không đủ chín chắn để thuyết phục bác trai và dì nghe theo, bọn họ chỉ là nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Tôi trầm mặc một hồi, mới vứt bỏ hình tượng chín chắn. Bác trai và dì thấy thế, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn tôi rất buồn bã.
“Sao ông xã bị bỏ rơi?”
Ông xã không có ba mẹ, lớn lên trong cô nhi viện. Khi cậu nhặt được ông xã đúng lúc bị người khác bắt nạt, ông xã đáng thương như vậy, mạnh mẽ như vậy. Tại sao bác trai và dì không cần ông xã chứ?
Vừa nghe tôi nói đến đây, sắc mặt của bác trai và dì trở nên ảm đảm đồng thời để lộ áy náy. Dì thậm chí nhịn không được khóc lớn, ai ôi cái này làm tôi bối rối ghê.
Vội vàng bê một hộp khăn giấy trên bàn đến trước mặt bà: “Dì, đừng khóc. Con không hỏi nữa!”
Dì lắc đầu, nhìn thoáng qua bác trai. Sau đó bác trai nói: “A Tân lúc ba tuổi thì bị thất lạc. Khi đó, A Tân bị kẻ thù trong việc kinh doanh của bác bắt cóc, ép bác giao tiền chuộc. Lúc bác đi giao tiền chuộc đúng lúc có cảnh sát đang làm nhiệm vụ, kẻ thù tưởng bác báo cảnh sát, thẹn quá hóa giận muốn giết chết con tin. Sau đó xảy ra đụng xe, kẻ thù của bác thì chết. Nhưng hiện trường lại tìm không thấy A Tân, tưởng là được người ta cứu. Nhưng tìm thế nào cũng tìm không ra”
Dì khóc thút thít nói rằng: “Mười mấy năm qua bác trai và dì vẫn không từ bỏ, luôn luôn tìm kiếm A Tân. Cho đến khi chú út nói gần đây tìm thấy một người thanh niên có diện mạo rất giống với bác trai ở nơi này. Bác trai và dì lúc này liền từ B thị chạy tới, dì vừa nhìn thấy Hàn Mộc thì biết đó chính là A Tân”
Tôi gật đầu, khóc theo. Ông xã thê thảm quá thật là đáng thương, hu hu hu, cái kẻ thù kia thật xấu xa! Tại sao phải trút giận lên trên người ông xã.
“Vậy bây giờ hai người và ông xã có thể nhận nhau liền nha. Như vậy thì hay quá, ông xã cũng có ba mẹ. Ừm, anh ấy có ba và mẹ, cháu cũng có. Hihi, cũng tốt vô cùng!”
Bác trai và dì đăm chiêu ủ dột.
“Nhưng A Tân nó không chịu nhận bác trai và dì!”
“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên.
Chuyện này là không thể. Ông xã là người rất coi trọng tình thân, có ba mẹ làm sao mà anh ta không nhận chứ? Hơn nữa ba mẹ còn rất thương yêu hoàn cảnh hiên tại của anh ta, sao anh ta lại không chịu nhận chứ?
Trên mặt của bác trai và dì hiện ra lúng túng, sau đó chính là áy náy, bọn họ đồng thời nói với tôi: “Xin lỗi.”
Tôi càng ngạc nhiên hơn nữa.
“Tô Tô, dì có thể gọi con như thế không?”
Tôi gật đầu.
“Trước đó dì đã tìm đến A Tân, rất vui vẻ. Lúc đó cũng biết sự tồn tại của con, nghĩ con làm lỡ tương lai của nó. Mặc dù con là ân nhân của A Tân, nhưng cũng vì vậy chúng ta mới nghĩ có lẽ nó chỉ xuất phát từ lòng biết ơn mới ở một chỗ cùng với con. Cho nên chúng ta ở trước mặt của nó, có thái độ không mấy tốt với con. A Tân tức giận, không chịu nhìn nhận chúng ta!”
Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm họ: “Ông xã làm sao không thương Tô Tô chứ?”
“Ách... Đều là trước đó bác trai và dì hiểu lầm. Tô Tô rất tốt”
“Ừm” Tôi gật đầu: “Tô Tô rất tốt, ông xã rất tốt. Cho nên bác trai và dì không cần lo lắng ông xã không chịu nhận hai người!”
Bác trai có chút lo lắng: “Nhưng A Tân tức giận —— ”
“Sao có thể giận người nào cả đời chứ?” Tôi nói.
Bác trai và dì nghẹn lời, sửng sốt hồi lâu. Bất ngờ nhìn tôi chằm chằm, sau đó từ từ nở nụ cười. Ánh mắt của họ nhìn tôi phát ra tia sáng vui mừng.
Dì nắm tay của tôi, nói: “Tô Tô cám ơn con!”
Tôi lắc đầu: “Không cần cám ơn. Chuyện của ông xã tức là chuyện của con”
“Không phải là chuyện này. Là cám ơn con đã cứu Tân Hân!”
“À, con cũng rất thích em ấy!”
Dì mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ tay của tôi, nói: “Bác trai và dì đi trước, con nghỉ ngơi cho khỏe!”
Tôi gật đầu, nhìn bác trai và dì cùng nhau rời đi. Sau một lúc suy tư, mí mắt bắt đầu híp xuống.
Tôi thuận theo bản năng, ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, thì nhìn thấy ông xã canh giữ ở trên giường.
Đường cong cơ thể cường tráng, lông mi thật dài, bên trong đôi mắt còn sáng ngời. Mỗi lần chăm chú nhìn tôi, tôi đều sẽ ngơ ngẩn, sau đó lâng lâng quên hết tất cả.
“Ông xã...”
“Dậy rồi? Uống nước đi!” Ông xã đỡ tôi dậy, nói: “Anh mang cho em chút cháo, cả ngày nay em chưa ăn gì. Trước húp chút cháo lót dạ đã!”
“Dạ”
Đọc đầy đủ truyện chữ Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ, truyện full Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ