Mục đích của Ngô Đồng muốn tìm chú Hai nói chuyện, cô không muốn quấy rầy công việc của chú Hai nên sau khi vào phòng thì ngồi yên một chỗ.
Lúc này, Tần Qua bế Phi Phi cũng vào đến nơi, ánh mắt liếc nhìn toàn bộ người nhà họ Ngô, cũng khôngđặc biệt chú ý đến cô gái có khả năng là vợ tương lai của mình. anh đến bên mẹTần, khẽ gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Đây là con trai lớn của tôi, tên Tần Qua. Tần Qua, đây là ông Ngô Giám đốc Công ty thực phẩm Ngô thị và người nhà”. Mẹ Tần giới thiệu.
“Xin chào mọi người.”
Chú Hai họ Ngô cảm thấy bầu không khí có chút lạnh lẽo nên cười ha ha tiếp lời. Tuy rằng Tần Qua không tò mò về người nhà họ Ngô nhưng từ lúc anh bước vào phòng thì ánh mắt của toàn bộ người nhà họ Ngô đều dán lên người anh.
Bà Ngô cảm thấy ngoại hình của Tần Qua không đẹp bằng Tần Hoài nhưng cũng là một người đàn ông không tồi, trên khóe mắt lại có vết sẹo làm cho bộ mặt hơi hung dữ. Tính tình hình như cũng khôngthân thiện, nhưng người ta là con nhà giàu, ai mà không có tính “đại thiếu gia”.
Ngô Khải thì hâm mộ khí thế của Tần Qua, toàn thân toát lên vẻ rất đàn ông, cánh tay cơ bắp, mạnh khỏe, nhìn mà chảy nước miếng, đây mới là đàn ông chân chính.
Nhưng nữ nhân vật chính của chúng ta, Ngô Chi Chi thì cảm thấy không ổn, như thế này không giống với tưởng tượng của mình. Đáng lẽ phải giống với con trai thứ hai nhà họ Tần, phong độ, nho nhã chứ. Nhưng nhìn anh ta mặc quần jean, áo thun, cắt tóc đầu đinh, trên mặt lại có vết sẹo, nhìn giống dân nhà quê, đâu phải là người có tiền.
“Tần Qua phải không, nghe nói trước đây cháu là bộ đội hả?” Bà Ngô cười, hỏi.
“Vâng, nhưng hai năm trước tôi bị thương nên đã giải ngũ.” Tần Qua hờ hững trả lời.
Bị thương? Bị thương chỗ nào? Vì bị thương nên xuất ngũ thì chắc phải bị thương nặng rồi, Ngô Chi Chi âm thầm nhận xét, nhớ lại lúc Tần Qua mới vào phòng, cũng không thấy bị thương tật bên ngoài.
“Vậy, bây giờ thân thế của cháu đã khỏi hẳn chưa?”
“Bác yên tâm, đã khỏi hẳn rồi. Cũng không phải là bị thương đến tàn phế.” Tần Qua lạnh lùng đáp.
“Ấy, bác không có ý gì đâu.” Bà Ngô cuống quít nói “Bác chỉ quan tâm hỏi thăm một chút thôi.”
“Tần Qua, không được hỗn.” Mẹ Tần khẽ mắng con, sau đó quay sang đối phương giải thích “Đứa con trai này của tôi, đi lính cũng lâu, tính tình có chút cứng nhắc, nóng nảy nhưng không phải người xấu”.
“Đúng vậy, quân nhân đều là người phẩm chất đạo đức tốt”. Chú Hai họ Ngô liên tục gật đầu đồng ý. Việc liên hôn này liên quan đến sự sống còn của công ty nhà mình, không thể để xảy ra sơ sót. Hơn nữa, bản thân ông ta đã tìm hiểu từ trước, con trai lớn nhà họ Tần tính tình có chút khó chịu, ngoài ra không có vấn đề gì lớn. Bằng không thì ông ta cũng không đồng ý gả con gái yêu của mình đi qua nhà họ Tần.
Mọi người lại nói chuyện một lúc nữa, vẫn yên lặng ngồi phía sau làm khán giả, lúc này Ngô Đồng mới hiểu, thì ra đây là chị họ đi xem mắt. Đối tượng xem mắt là người họ Tần … gì gì đó.
Tần Qua cảm giác có người đang quan sát mình, bèn liếc mắt bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của Ngô Đồng. Ngô Đồng không nghĩ mình nhìn lén người khác mà bị phát hiện, nên ngẩn ra một lát rồi cười cười ngượng ngùng.
Lông mày Tần Qua nhíu lại, xem ra cô gái kia rất can đảm, không như những cô gái khác ra vẻ rụt rè.
“ Tần Qua, đây là hòn ngọc quý nhà Tổng giám đốc Ngô, Chi Chi.” Mẹ Tần cười, giới thiệu.
“Chào anh Tần, tôi là Ngô Chi Chi.” Ngô Chi Chi cười nhẹ nhàng, có chút ngại ngùng.
Tần Qua liếc nhìn Ngô Chi Chi. Dạng người nào mà anh chưa từng gặp qua, tưởng rằng tươi cười là người khác không nhìn ra sự chán ghét trong mắt cô ta. thật là giả dối.
“Vô tri? Cái tên này thật có ý nghĩa!”
Sắc mặt người nhà họ Ngô lập tức biến đổi, Ngô Chi Chi tức giận suýt khóc lên.
“Tần Qua!” Mẹ Tần có chút không vui “Chú ý thái độ của con!”
“không sao, không sao. Tần Qua chắc là muốn đùa thôi. Nam nữ mới gặp mặt, khó tránh khỏi có chút không tự nhiên. Hay là chúng ta đi ra ngoài một chút, để bọn nhỏ có không gian trao đổi, tâm sự với nhau.” Bà Ngô thấy ánh mắt ám chỉ của chồng, cười cười đề nghị.
“Vậy cũng được …”
“không cần phiền phức như vậy.” Tần Qua trực tiếp ngắt lời “Tôi đã nói trước rồi, tôi cưới người nào cũng được, quan trọng là Phi Phi muốn ai là mẹ của nó.”
Tần Qua vừa mới nói xong, tuy người nhà họ Tần đã biết ý định của Tần Qua, nghe thế cũng phải nhăn mặt, huống chi là người nhà họ Ngô, sắc mặt người nào cũng rất khó coi.
Ngô Chi Chi nghe xong, nghĩ Tần Qua tính tình đã không tốt, lại còn có con trai, thì lập tức cảm thấy thật là tủi thân.
“Ông Ngô, bà Ngô, mọi người đừng hiểu lầm. Đứa bé là con của đồng đội Tần Qua, cha mẹ đã qua đời nên Tần Qua nhận về nuôi.”
Người nhà họ Ngô nghe thế mới dãn mặt mày ra một chút.
“Mặc dù Phi Phi không phải là do tôi sinh ra nhưng tôi sẽ coi nó còn hơn con ruột của mình.” Tần Qua nhìn người nhà họ Ngô, nghiêm trang nói “Có thể nói là, tương lai, nếu vợ tôi đối xử với Phi Phi khôngtốt, tôi sẽ không cùng cô ta sinh con,”
thật là khinh người quá đáng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, Ngô Chi Chi nghĩ, tôi còn chưa muốn gả cho anh đâu.
“Ha ha…” Lần này, chú Hai họ Ngô miễn cưỡng cười “Chi Chi nhà chúng tôi cũng rất thích trẻ nhỏ, ngày nghỉ, ngày lễ cũng thường xuyên đến các cô nhi viện làm từ thiện.”
“Ồ, Chi Chi thật là người nhân hậu.” MẹTần quả thật đã coi Chi Chi là con dâu tương lai.
Tần Qua không chút để ý cười cười, cúi đầu nhỏ giọng nói với Phi Phi “Còn nhớ rõ khi đi lên ba đã nói gì với con không, ngẩng đầu lên một chút nào.”
Tần Qua vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên lặng, mọi người đều lắng tai chờ cậu bé trả lời, một phút, hai phút … Đến khi mọi người gần như mất hết kiên nhẫn thì rốt cuộc Phi Phi cũng ngẩng đầu lên.
Ngô Đồng lập tức sững sờ, đây không phải là cậu bé mình đã đụng ngã lúc trước sao. Cậu bé như có cảm giác, nhìn Ngô Đồng một cái. Ngô Đồng cũng nở nụ cười thân thiện với cậu nhóc.
Giống như bị hoảng sợ, cậu bé cúi đầu xuống thật nhanh, im lặng cầm đồ chơi trong tay.
Tần Qua khó hiểu nhìn Ngô Đồng, trên mặt Ngô Đồng cũng là vẻ không thể hiểu được, mình cũng rất được trẻ con thích mà, không đến nỗi hù dọa đứa nhỏ vậy chứ.
“Phi Phi, Phi Phi, bà nội nè con.” Mẹ Tần dỗ dành cậu bé “Ngẩng đầu nhìn dì ở đối diện nè, dì đó rất xinh đẹp, dì xinh đẹp làm mẹ con có được không?”
Mẹ Tần dỗ dành một lúc lâu, lúc mọi người tưởng rằng Phi Phi sẽ không ngẩng đầu thì cuối cùng cậu bé cũng ngước lên, theo lời nói kích động của mẹ Tần, nhìn vào Ngô Chi Chi trong ba phút. Đúng vậy, trọn vẹn trong ba phút cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm Ngô Chi Chi.
Ngô Chi Chi cảm thấy nụ cười trên gương mặt mình cũng cứng lại.
“Phi Phi thích dì xinh đẹp này không?” Mẹ Tần kiên nhẫn hỏi, chỉ là sau khi nhìn người xog, bạn nhỏ Phi Phi lại cúi đầu không nói gì.
Mọi người đều nín thở chờ câu trả lời, nhưng bạn nhỏ Phi Phi lại dựa vào người Tần Qua, nhắm hai mắt lại.
“Vậy ….”, mọi người đều ngẩn ra.
“Phi Phi đã buồn ngủ, tôi đưa bé về nhà ngủ trưa.” Tần Qua ôm Phi Phi đứng lên, muốn đi.
“Con đi đâu? Mọi việc còn chưa nói xong.” Mẹ Tần tức giận nói.
“không cần, con chọn xong rồi. Chính là cô ấy.” Tần Qua lấy tay chỉ vào Ngô Đồng.
“Tôi …” Ngô Đồng ngơ ngác chỉ vào mình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Người nhà họ Ngô cũng hết nói nổi, việc này thì liên quan gì đến Ngô Đồng.
Người nhà họ Tần cũng trưng ra vẻ mặt không hiểu nổi, từ đầu đến giờ là xem mắt với Ngô Chi Chi, với cô gái này có liên quan gì đâu.
“Tần Qua đâu rồi?” Mẹ Tần định thần trở lại thì không thấy Tần Qua đâu nữa.
Đọc đầy đủ truyện chữ Ông Xã Phải Được Dỗ Dành, truyện full Ông Xã Phải Được Dỗ Dành thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ông Xã Phải Được Dỗ Dành