Đêm thứ Sáu là thời điểm học sinh và dân văn phòng đều dành cho những thú vui riêng, đánh dấu đỉnh cao thư giãn trong tuần.
Ví dụ như thằng bạn chí cốt cùng lớp tôi – Hozumi – đã hớn hở khoe kế hoạch trong giờ nghỉ trưa hôm nay:
"Tối nay tao với người yêu có buổi hẹn hò ở thuỷ cung đấy! Bữa tối thì tụi tao ăn ở cái hàng sushi cao cấp mà không có băng chuyền! Không thể tưởng tượng được trọn bộ bữa ăn sang chảnh này sẽ ngon đến mức nào!"
Dù thật lòng mừng vì chuyện tình của nó tiến triển tốt đẹp, tôi vẫn hơi thắc mắc về trình tự mọi chuyện.
Bạn gái của Hozumi không ai khác chính là cô giáo dạy lịch sử Nhật Bản tại trường chúng tôi – cao trung công lập Tokyo Orikita.
Với tính cách yêu đương vô cùng "ngây thơ trong sáng", thằng Hozumi cứ thế đâm đầu vào mối tình bị cấm đoán.
Tính từ kỳ nghỉ xuân đến nay là khoảng hai tháng, hôm nay là ngày nó quyết tâm trao nụ hôn đầu.
Tôi vừa âm thầm cổ vũ vừa ấn chuông phòng 810.
Sau một khoảng chờ ngắn, cánh cửa mở ra, lấp ló người hàng xóm sống cạnh phòng tôi – cũng là một idol đang nổi – Sasaki Yuzuki.
"...Suzufumi, mới hôm qua gặp mà."
Yuzuki có vẻ hơi ngượng ngùng.
"Hôm nay cũng thế nữa…"
"Ừm… thôi mình vào trước đã nhé?"
"Vậy thì… mình xin phép làm phiền."
Không khí giữa chúng tôi khá gượng gạo khi cùng đi vào phòng khách.
Không phải là cãi nhau hay xảy ra chuyện gì to tát. Nhưng bầu không khí… vẫn khó tả.
Trên chiếc bàn cin trong phòng khách, nhiều món ăn đã được bày sẵn.
Bánh mì lúa mạch đen, salad miến, bông cải luộc, canh nấm trứng và một ít hạt tổng hợp.
Thực đơn thanh tao đến mức giống với mấy cái ảnh mà người mẫu chuyên nghiệp hay đăng lên mạng xã hội.
Chẳng cần suy đoán cũng biết ai là người chuẩn bị.
‘Chị gái Tokyo’ của Yuzuki – cũng là trưởng nhóm【Spotlights】.
──"Từ giờ chị sẽ là người chăm sóc cho Yuzuki!"
Tuyên bố đó hoàn toàn không phải lời nói suông. Ba ngày qua, Emoto-san luôn đích thân nấu ăn cho Yuzuki.
Nếu những món ăn đậm chất calo tôi từng nấu là "bữa ăn tội lỗi", thì những món ăn lành mạnh chị ấy chuẩn bị rõ ràng là "bữa ăn vị tha".
Tôi ngồi lên chiếc đệm gần bàn.
Trong hộp Okamachi tôi mang theo là một ly trà ô long – loại trà pha riêng theo công thức đặc biệt từ tiệm chuyên dụng.
Không được nấu ăn có nghĩa là chấp nhận thua cuộc, vậy nên ít ra tôi cũng phải mang theo thức uống gì đó.
Tôi rụt rè đưa ra, Yuzuki nhận lấy và nói cảm ơn nhỏ nhẹ.
Sau đó, cô nàng chắp tay khẽ "itadakimasu", rồi từ tốn thưởng thức các món ăn trên bàn.
"Emoto-san luôn vậy sao?"
Sau khi nuốt miếng bông cải, Yuzuki suy nghĩ một lát rồi "ừm" nhẹ.
"Đây là lần đầu tiên chị ấy nấu ăn cho mình, nhưng từ trước khi mình ra mắt công chúng, chị Ruru đã luôn quan tâm đến mình. Mỗi khi gặp chuyện gì khó xử, người đầu tiên mình tìm đến chính là chị ấy."
Từ giọng điệu Yuzuki, tôi cảm nhận rõ sự tin tưởng sâu sắc dành cho Emoto-san.
"Mình chuyển đến Tokyo để theo đuổi sự nghiệp idol mà, đúng không? Ban đầu bố sống cùng mình nhưng mẹ thì ở lại quê nhà, thật sự cô đơn lắm… Nhưng chị Ruru cứ hễ có ngày nghỉ là dẫn mình đi mua sắm hay đi xem phim. Nhờ vậy mà mình đỡ thấy trống trải hơn nhiều."
Có người bên cạnh chăm sóc chắc hẳn là chỗ dựa lớn cho Yuzuki – một cô bé vừa mới bước chân vào thành phố, vào nghề, vào cuộc sống idol.
"Sau mỗi buổi tập, hai chị em lại đến quán cà phê gần phòng tập. Mình thì uống trà chanh, còn chị Ruru thì uống cà phê đen nóng. Cả nhân viên quán cũng quen mặt tụi mình rồi."
Khi kể về kỷ niệm cùng Emoto-san, ánh mắt Yuzuki không phải của một hậu bối, mà là của một đứa em gái thật sự.
"Giờ mình phải cố gắng cải thiện thói quen ăn uống, vì chị Ruru đã mất công nấu mà! Mình sẽ chú ý giảm đường, giảm béo, và ăn đủ ba bữa mỗi ngày!"
Yuzuki tiếp tục ăn từ tốn, không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại.
"…Yuzuki, cậu thật sự thấy ổn với chuyện này sao?"
Bực bội vì không thể tiếp tục nấu cho cô nàng nữa, tôi buột miệng hỏi.
"Ý cậu là sao?"
"Chẳng lẽ cậu thấy thỏa mãn với mấy bữa ăn vị tha toàn cắt giảm khẩu phần và calo như thế này à?"
Tôi công nhận, salad miến và canh trứng rất ngon. Nhưng sở thích thật sự của Yuzuki là cơm thịt heo hay okonomiyaki[note73862] cơ mà.
Món của Emoto-san… thiếu trầm trọng sự "tội lỗi" đầy hấp dẫn.
Nghe vậy, môi Yuzuki khẽ cong lên thành nụ cười.
"Chẳng phải cậu nói vậy vì cậu cảm thấy cô đơn, vì không được nấu ăn cho mình nữa à, Suzufumi?"
Cô ấy đọc vị tôi ngay tức thì.
Mà… nếu dễ thừa nhận như thế, tôi đã chẳng khổ sở thế này rồi.
"…Không phải vậy."
"Thôi nào, sao tự dưng lại xấu hổ thế? Mình đoán trúng tim đen rồi đúng không?"
Vừa nói, Yuzuki vừa ăn món chị Ruru nấu, vẻ mặt đầy đắc thắng.
"Thế còn cậu thì sao? Có thấy nhớ mấy món ăn mình nấu không?"
"Đ-đương nhiên là không rồi! Mình ổn mà!"
Yuzuki giữ vẻ mặt cứng cỏi, uống một ngụm trà ô long sau khi ăn xong.
Biểu cảm có phần gượng gạo, nhưng rồi giãn ra, để lộ nét thiu thiu buồn.
"…Nhưng mà, ăn một mình không có cậu… cũng hơi buồn chút."
Cô ấy chu môi nhẹ và siết chặt ly trà.
"Ừm, hay là mai chúng mình—"
Điện thoại reo lên, cắt ngang lời Yuzuki.
Chiếc smartphone của cô chớp sáng ở góc bàn.
Trên màn hình LCD hiện lên một cái tên quen thuộc.
Yuzuki liếc nhìn tôi một cái, rồi bấm nút nhận cuộc gọi và đưa máy lên tai.
"Alo ạ?"
『Yuzuki, hôm nay làm việc tốt lắm. Em ăn tối đầy đủ chưa?』
Giọng nói tươi tắn và trong trẻo của Emoto-san vang lên, đến cả tôi cũng nghe thấy.
"Em vừa mới ăn xong ạ. Cảm ơn chị vì bữa ăn!"
『Không có gì đâu, miễn là em gái chị thấy vui là được. Mà này Yuzuki, mai em rảnh đến chiều đúng không?』
"Dạ? Vâng mai em rảnh ạ."
『Tuyệt. Chị gửi link vào đoạn chat rồi đó, em mở lên xem nhé?』
Yuzuki đưa điện thoại ra xa tai, chạm vào giữa màn hình LCD.
Cô nàng ngước lên và ra hiệu cho tôi lại gần.
Tôi rướn người nhìn theo, trên màn hình hiện ra thông tin về một công viên động vật hoang dã.
『Dạo gần đây em toàn nhận mấy dự án lớn, chắc mệt lắm đúng không? Ngủ nghỉ cũng quan trọng, nhưng chăm sóc tinh thần cũng vậy. Sao không thử để mấy bé động vật đáng yêu chữa lành cho em nhỉ?』
Theo như trang chủ của công viên, ngoài các loài sống trên cạn thì còn có cả sinh vật biển thường chỉ thấy ở thủy cung.
Thậm chí còn có khu vực cho khách vuốt ve động vật.
『Yuzuki, lần trước em bỏ lỡ buổi quay ngoại cảnh ở sở thú vì trùng lịch quay phim đúng không? Chỗ đó xa lại đông đúc, đi riêng thì hơi bất tiện. Nhưng công viên này thì gần nhà em hơn, nên chị nghĩ là ổn đấy. Em thấy sao?』
"Chị còn nhớ chuyện đó hả? Lâu lắm rồi mà."
『Tất nhiên rồi. Lúc đó em trông háo hức lắm mà, sao chị quên được.』
"Hehe… em hiểu rồi."
Khuôn mặt Yuzuki rạng rỡ khi nói chuyện điện thoại.
Cô đỏ mặt gãi má, giọng cũng nhẹ hơn hẳn.
『Vậy kế hoạch đó ổn chứ? Nếu em có việc khác thì cứ ưu tiên nha.』
"Em muốn đi! Nhất định em sẽ đi!"
Hiếm khi thấy Yuzuki hào hứng đến vậy.
Không hiểu sao, cô trông trẻ trung và dễ thương hơn thường ngày, như thể đang làm nũng.
Bất chợt, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt Yuzuki.
"Ờm… nếu được thì, Suzufumi cũng…"
Trong một khoảnh khắc, đôi mắt Yuzuki ánh lên chút mong đợi, nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang nét buồn.
"…À không, không có gì đâu."
Tôi chỉ là một nam sinh cao trung bình thường.
Tôi không có khả năng phân tích cảm xúc người khác như mấy nhà tâm lý, càng không đủ tinh tế để hiểu lòng fan như một idol.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn dễ dàng đoán được Yuzuki đang hy vọng điều gì.
"Emoto-san, là tôi – Mamori đây."
Tôi ghé sát mặt vào điện thoại của Yuzuki.
『…Tại sao cậu lại ở cùng Yuzuki một cách tự nhiên như thế hả?』
Giọng Emoto-san hạ tông rõ rệt.
Dĩ nhiên, việc phát hiện đứa em gái mình quý mến đang ở cùng một cậu con trai chắc chắn khiến chị ấy không vui.
『Như chị đã nói hôm trước, chị sẽ là người chăm sóc cho Yuzuki, nên cậu không cần lo nữa. Chị cũng sẽ không cho phép cậu hít thở chung không khí với Yuzuki trong cùng một căn phòng nữa!』
Không hề che giấu sự đối đầu, Emoto-san công khai xù lông với tôi.
Điều tôi sắp nói ra có thể khiến Yuzuki khó xử.
Và chắc chắn Emoto-san sẽ phản đối.
Nhưng tôi không thể cứ đứng nhìn hai người nói chuyện qua điện thoại như vậy được.
Tôi hít sâu, lấy hết can đảm và nói rõ ràng:
"Chị cho tôi đi cùng tới công viên sở thú được không?"[note73863]