Chương 155
Sabi
Hắn chạy trốn rồi.
Sau khi lừa được phán đoán của bác sĩ phụ trách và sự giám thị của những cảnh sát mặc thường phục một cách thần kỳ, tiểu vương tử phản bội Tần Xuyên đã lợi dụng sơ hở ngắn ngủi lúc những người giám thị giao ca, thuận lợi tháo được còng tay, nhảy qua cửa sổ, chạy mất tăm mất dạng.
Từ khi cục trưởng Lữ biết được tình thế đến khi ban bố công văn khẩn cấp chỉ mất chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nhưng thiên la địa võng cũng không bắt được con cá mập gian xảo này. Từ chiếc còng tay bên giường bệnh đến bức tường bên ngoài bệ cửa sổ phủ đầu ADN của hắn, đội điều tra hình ảnh hăng hái chiến đấu với video giám sát hai ngày, cuối cùng chỉ tìm được nửa bóng lưng mơ hồ của hắn ở lối ra của đường cao tốc nào đó, cùng với cái khoát tay về phía sau.
Đó hình như là tư thế từ biệt.
Không ai biết tại sao Tần Xuyên lại chọn chạy trốn vào ngày hôm đó, có thể là vì cuối cùng hắn cũng nghỉ ngơi lấy sức đủ để hành động, cũng có thể quá trình đổi ca của người canh giữ hôm đó quả thực có sơ hở. Không ai có thể đoán được suy nghĩ của Tần Xuyên, nhưng cục trưởng Lữ nói: "Cũng có thể là vì đang đợi cậu."
Nghiêm Tà: "Hả?"
"Hả cái gì mà hả, cháu nghĩ lại hôm đó lúc chúng ta đứng trước giường cậu ta nói chuyện đi, thật ra cậu ta vẫn luôn tỉnh, nghe không sót một chữ, đợi chúng ta vừa ra khỏi cửa cậu ta lập tức bò dậy chạy trốn, nếu không thì cậu cảm thấy chuyện này phải giải thích thế nào?"
".............." Nghiêm Tà nhất thời cạn lời, cục trưởng Lữ thở dài nói: "Nếu không muốn ngồi tù, sao ngay từ đầu còn để ma quỷ cám dỗ chứ!"
Cục trưởng Lữ đứng trước cửa sổ phòng làm việc, trà hoa cúc cẩu kỷ đường phèn dập dờn trong ca trà tráng men, hơi nóng lượn lờ, ngưng tụ thành một tầng sương trắng mỏng trên kính lão. Đôi mắt ông vô định nhìn phố phường bận rộn xa xa, trong mắt lóe lê tia sáng yếu ớt, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
"Con người Tần Xuyên, trong tính cách cậu ta có chính nghĩa, có trung thành, là do chú không làm tròn trách nhiệm dẫn dắt. Lúc lão Nhạc vừa mất chú từng nghi ngờ cậu ta, thật ra khi đó vẫn kịp kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, nhưng biểu hiện của cậu ta lại quá thành thạo, chưa từng có lúc nào ổn định, từ đầu đến cuối đều thay đổi............."
(*) Kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm: khi đến bên bờ của của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ.
"Già rồi, già rồi!" Cuối cùng cục trưởng Lữ tự giễu kết luận.
Nghiêm Tà muốn an ủi, nhưng không biết nên nói gì. Cục trưởng Lữ xoay người đi đến trước bàn làm việc, ký tên vào thông báo hỗ trợ điều tra, giơ thông báo truy nã ra trước mặt, cảm khái nheo mắt lại.
"..............Cháu sẽ bắt cậu ta lại," sau cùng Nghiêm Tà thấp giọng nói. Cục trưởng Lữ gật đầu, hai người cùng nhìn vào lệnh truy nã, khuôn mặt anh tuấn lịch sự của Tần Xuyên đang mỉm cười với họ.
"Chờ anh?" Giang Đình dựa vào đầu giường bệnh, khép quyển sách 'Ý nghĩa của quá trình Methyl hóa ADN trong thực hành pháp y (tác giả Cẩu Lợi)', bật cười nói: "——Chờ anh làm gì, suy nghĩ của anh với cục trưởng Lữ thật phong phú. Lộ trình chạy trốn của Tần Xuyên tuyệt đối không phải do một mình hắn lên kế hoạch, rất có thể có đồng bọn tiếp ứng, sở dĩ chọn ngày đó cũng chỉ vì thời cơ đã chín muồi, chứ đâu ra nhiều lý do đến vậy?"
Dương Mị ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh VIP húp canh hải sản, vừa húp xì xụp vừa gật gật đầu đồng ý. Cô không hiểu rõ Tần Xuyên, nhưng Tần Xuyên từng rạch một đường trên mặt anh Giang nhà cô, thế nên hiện giờ hắn đang đứng thứ ba trong danh sách ghi thù của cô, hạng ba là ả quản lý hộp đêm Cung Châu giật dây chuyền kim cương của cô, hạng năm là ông chủ KTV kế bên Bất Dạ Cung cướp việc làm ăn của cô.
Còn hạng nhất và hạng nhì, đều chết hết rồi.
"Coi cái tiền đồ của cô kìa, húp gì húp lắm thế!" Nghiêm Tà dạy dỗ cô, "Đây là tôi bảo người hầm cho anh Giang nhà cô bồi bổ thân thể, sao đều là cô uông thế! Nhìn đi, hai tháng mập như thùng phi rồi, đầu không gội mặt cũng không trang điểm, còn muốn kết hôn lập gia đình nữa không?"
Giang Đình đang định lên tiếng bảo vệ Dương Mị, vừa nghe đến hai chữ kết hôn, nhất thời cũng cảm thấy khẩn trương, nhìn Dương Mị với vẻ trách móc.
"Lập gia đình làm gì," Dương Mị quẹt quẹt miệng, lạnh lùng nói: "Bà đây ở một mình rất tốt, kiếm tiền mua túi mua nhà mua châu báu, cuối tuần đi ăn đi tập yoga với Hàn Tiểu Mai, có cái gì không tốt?"
"Nói thì nói vậy, nhưng..........." Nghiêm Tà vẫn chưa chịu buông tha.
Nhưng câu tiếp theo của Dương Mị khiến hắn á khẩu: "Không có nhưng nhị gì hết, lợi nhuận mỗi năm của Bất Dạ Cung tăng gấp ba, bà đây có tiền!"
Nghiêm Tà biết rõ có tiền là điều tốt, phải thừa nhận lời này rất có sức thuyết phục.
Giang Đình cười cười bất lực lắc đầu, lại mở tác phẩm mới nhất của chủ nhiệm Cẩu ra (bản có chữ ký), thờ ơ hỏi: "Đã gửi thông báo hỗ trợ điều tra chưa?"
"Gửi rồi, không gửi đi còn chờ ăn tết sao." Nghiêm Tà thở dài nói: "Có điều căn cứ theo tiến triển mới nhất, cậu ta có thể đã chạy khỏi tỉnh S rồi, hy vọng bắt được cậu ta trong thời gian ngắn tương đối mong manh."
Giang Đình nói: "Tôi cảm thấy cậu ta có thể sẽ xuất ngoại."
"Xuất ngoại?"
Giang Đình lật qua trang khác, dẩu môi 'ừ' một tiếng: "Người như Tần Xuyên làm việc sẽ không tuyệt đường, quen mượn đao giết người, thích chừa đường lui, lúc đầu thành tâm dốc sức cho K Bích còn lén lút lấy lòng Uông Hưng Nghiệp, nếu không cũng sẽ không để lại sơ hở trong camera giám sát dân dụng đến mức bị cục trưởng Lữ bắt được. Trừ tên Uông Hưng Nghiệp thành sự không đủ bại sự có thừa ra, tôi đoán hắn vẫn còn có những người liên lạc khác, có thể đã sớm trải sẵn cho mình không chỉ một đường lui thôi đâu."
Nghiêm Tà trầm ngâm, Giang Đình lại nói: "Tôi nghĩ các anh đã sớm thấy rõ điểm này rồi chứ, sự khác biệt giữa Tần Xuyên và người bình thường, là thiện và ác trong tính cách của người khác đều không cố định. Sở dĩ Văn Thiệu đã bắt đầu dụ hắn xuống nước từ mười năm trước, không phải chỉ vì hắn là đứa con duy nhất mà Nhạc Quảng Bình mắc nợ rất nhiều, mà còn vì hắn ta đánh hơi được trên người Tần Xuyên có một mặt tương tự với mình——hai người họ đều thích cảm giác khống chế tà ác trong tay. Lúc Tần Xuyên cố ý hỏi A Kiệt về khẩu súng 92 trước mặt tôi, dùng ngón tay giả làm họng súng chĩa vào đầu A Kiệt vờ như muốn bắn, không đế ý đến việc A Kiệt đã dấy lên nghi ngờ, bởi vì hắn đang hưởng thụ cảm giác kích thích lấy hạt dẻ trong lò lửa(*). So với Văn Thiệu, thì trong lòng Tần Xuyên chỉ là nhiều thêm một sợi xiềng xích mà thôi."
(*) câu gốc hỏa trung thủ lật: lấy hạt dẻ trong lò lửa; ky cóp cho cọp ăn; mình làm người hưởng (xem truyện Ngụ ngôn của La Fontaine, ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì)
"Nếu có thể, tốt hơn hết là đưa hắn ra trước công lý càng sớm càng tốt," dừng một lát Giang Đình mới tổng kết, "Nếu không tôi sợ dưới tác động từ bên ngoài, hắn sẽ dần dần biến thành K Bích thứ hai."
Tần Xuyên sẽ bước lên con đường không lối thoát sao?
Không ai có thể nói rõ điều này, nhưng Nghiêm Tà cảm thấy trong lòng cậu ta không chỉ nhiều hơn một sợi xiềng xích so với K Bích, mà còn có một cái gì đó khác nữa.
Tuy nhiên điều này cũng chỉ có thể đợi đến khi hắn đích thân bắt được Tần Xuyên mới biết được.
Kết quả xử lý của Giang Đình mãi không có, cục trưởng Lữ nói là do mối quan hệ căng thẳng giữa sở tỉnh S và cục thành phố Cung Châu. Từ sau khi cục phó Hồ đế làm biên bản, Giang Đình lại đón nhận thêm nhiều lần thẩm vấn nữa, mỗi một lần thẩm vấn xong tâm tình anh lại căng thẳng thêm mấy phần; nhưng về sau đợi mãi vẫn không có kết quả xử lý, nên tư tưởng của anh cũng thoải mái hơn, còn nói với Nghiêm Tà dù có xử ngồi tù mấy năm anh cũng không sợ, anh sẽ đem tác phẩm mới nhất của Cẩu Lợi và kinh bát nhã ba la mật đa vào trại tạm giam tu luyện, đợi sau khi mãn tù anh sẽ trở thành một kiếm sĩ đa tài đa nghệ.
Nghiêm Tà cười khổ nói, việc khác chồng không làm được, nhưng việc này nhất định sẽ chạy vạy xin lệnh ân xá cho em, em cứ yên tâm đi.
Đầu xuân tháng ba, Giang Đình cuối cùng cũng được xuất viện, Nghiêm Tà cũng chính thức kết thúc cuộc sống ba đường thẳng cục thành phố, nhà, bệnh viện, bệnh viện, bệnh viện.......
Tóc anh không chỉ mọc dài ra mà còn đen nhánh mềm mại, ngay cả Nghiêm Tà cũng tấm tắc lấy làm lạ, cứ rảnh rỗi lại thò tay sờ sơ. Nhưng Giang Đình đã quen với kiểu đầu trọc mát mẻ, khéo léo bày tỏ tâm nguyện muốn cắt đầu đinh của mình——lần này không chỉ Nghiêm Tà, mà ngay cả Dương Mị, Mã Tường, Hàn Tiểu Mai cùng những quần chúng có thẩm mỹ bình thường khác cũng bày tỏ sự phản đối rất quyết liệt, không lay chuyển được nên anh đành phải bỏ cuộc.
Vẫn là ở nhà thoải mái, Giang Đình suốt ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, buồn chán thì xuống vườn hoa dưới lầu đút cho mèo hoang ăn. Phu nhân Tằng Thúy Thúy đều đặn mỗi ngày hai bữa đưa canh qua, chăm anh như chăm cục cưng, xuất viện chưa bao lâu anh đã cảm giác được mình tăng cân, lên cân thử phát hiện quả nhiên nặng thêm ba cân.
"Nghiêm Tà!" Giang Đình từ trong phòng tắm ló đầu ra hét: "Anh đã đồng ý nếu tôi tăng thêm năm cân sẽ đưa tôi đi Cung Châu, vào xem này!"
Nghiêm Tà đang dạng chân xem đá bóng trong phòng khách, nghe vậy lập tức xoa tay đứng lên, lẩm bẩm: "Nuôi béo, có thể ăn thịt..........."
Giang Đình muốn đến nghĩa trang liệt sĩ Cung Châu. Kể từ sau vụ án nổ nhà máy nhựa 1009, đây là lần đầu tiên anh chủ động đưa ra yêu cầu này.
Nghiêm Tà cũng không phải không muốn lái xe đưa anh đi, chủ yếu bác sĩ nói tim mạch và não của Giang Đình còn rất yếu, không thể chịu đựng được kích thích quá lớn, dưới biểu hiện của Giang Đình cục trưởng Lữ cũng cảm thấy khả năng anh hôn mê trước mộ là rất lớn. Mãi đến khi thời tiết ấm dần lên, sau giữa tháng tư, kết quả tái khám khá tốt, Nghiêm Tà mới dẫn Giang Đình ra khỏi cửa dưới sự cho phép của bác sĩ.
Khác hẳn với sự thổi phồng trong các tác phẩm văn học, lúc bọn họ đến nghĩa trang không những không có mưa phùn, cũng không có vẻ bi thương sầu thảm, mà thời tiết còn rất đẹp. Nhánh cây đâm chồi nảy lộc, những khóm hoa nhỏ trên nền cỏ xanh đung đưa đón gió, ngay cả bia mộ quanh năm xám xịt cũng phản chiếu ánh sáng ấm nhuận.
Đọc đầy đủ truyện chữ Phá Vân 1, truyện full Phá Vân 1 thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Phá Vân 1