Edited by Bà Còm in truyenlol.com
Bắc Tĩnh Vương Thác Bạt Khang cùng Vương phi ngày đêm hối hả chạy về kinh thành, đối với việc nhi tử đã thông suốt tỏ vẻ thập phần tán đồng. Sau khi hỏi han rất nhiều, Thác Bạt Khang giải quyết dứt khoát: “Tốt lắm, cô nương Lâu gia thực không tệ. Vệ Quốc Công Lâu Khánh Vân từ trước đã từng kết giao với ta, nữ nhi của ông ấy nhất định rất tốt.”
Vương phi cũng vô cùng cảm xúc: “Quốc Công phu nhân cũng rất hòa thuận, tìm nhạc gia nên tìm trưởng bối tân tiến như vậy. Nhi tử, nương ủng hộ con!”
Thác Bạt Tĩnh nghe cha nương khen ngợi người nhà của nữ thần cảm thấy có chung vinh dự. Lập tức một nhà ba người liền định ra kế hoạch cầu hôn -- trước tiên Thác Bạt Khang sẽ âm thầm tiếp xúc với Lâu Khánh Vân một phen để thăm dò ý tứ, sau đó Vương phi sẽ âm thầm tiếp xúc với Quốc Công phu nhân, xem thử Quốc Công phu nhân có suy nghĩ gì; nếu song thân của cô nương Lâu gia đều đồng ý, vậy Thác Bạt Khang liền vào cung thỉnh cầu tứ hôn, sau đó mang theo Thánh chỉ tứ hôn đến hạ sính lễ cầu hôn, sớm một chút định thân cho hai đứa nhỏ, đây mới là lẽ phải.
Lên kế hoạch xong liền thực hiện ngay. Ngày hôm sau Bắc Cảnh Vương thượng triều xong, ngăn đường Vệ Quốc Công Lâu Khánh Vân nói cái gì mà giao tình hai người gì đó muốn mời Lâu Khánh Vân đi uống rượu. Lâu Khánh Vân thấy bộ dáng "Không có việc gì không đăng tam bảo điện" của Bắc Cảnh Vương, trong lòng liền đoán ra ngay, nhất định là vì chuyện của Hân tỷ nhi. Mấy ngày này Tiết Thần đã nói cho hắn, hai đứa nhỏ thật sự rất hợp nhau, tính tình Hân tỷ nhi hắn hiểu rõ, nếu không phải thích gặp thì sẽ không hề nhẫn nại đi chơi với tiểu tử kia mấy ngày liền. Ôi chao, đúng là khuê nữ đã lớn không thể nào giữ được!
Lâu Khánh Vân chấp nhận lời mời của Bắc Cảnh Vương, hai người đi đến nhã gian của Vọng Giang Lâu trong thành, bắt đầu thương lượng sự tình.
Còn Vương phi sáng sớm cũng mang theo lễ vật đến cửa Vệ Quốc Công phủ, Vệ Quốc Công phu nhân Tiết Thần nhiệt tình chiêu đãi. Hai người thật là vừa gặp đã thân, càng nói chuyện càng hợp nhau. Vương phi trong lòng rất sốt ruột vì chuyện này, cũng không hề nói vòng vo trực tiếp đưa ra ý dồ mình tới bái phỏng. Tiết Thần cũng không bị kinh ngạc, thậm chí đã sớm đoán được ý định của Vương phi, không hề khó xử chỉ nói chờ một lát sẽ hỏi ý kiến của cô nương, nếu cô nương nguyện ý thì ngày mai lại thỉnh Vương phi tới cửa.
Vương phi nghe Tiết Thần nói như vậy thì xem như tám chín phần mười đã thành công, cực kỳ vui sướng rời Vệ Quốc Công phủ. Tiết Thần đi đến viện Lâu Hân Nhiên, thấy nàng đang mân mê cây ná, hôm nay nàng hẹn với Thác Bạt Tĩnh buổi chiều đi bắn chim. Tiết Thần thầm nghĩ tiểu tử Thác Bạt Tĩnh này cũng thật là, buổi sáng nhờ Bắc Cảnh Vương cùng Vương phi tới làm mai, buổi chiều vậy mà không chịu an phận, đâu có người nào trước khi thành thân liền lôi kéo cô nương nhà người ta chạy khắp non cùng ngõ hẻm. Tuy nhiên nghĩ đến tính cách khuê nữ nhà mình, Tiết Thần cũng đành chậc lưỡi, tiểu sát tinh kia chỉ cần có người dám cưới nàng, mà chính nha đầu nàng cũng thích, thôi thì cho dù bọn họ có chơi đùa đến mức trời sập xuống Tiết Thần cũng mặc kệ.
Tiết Thần kể cho Lâu Hân Nhiên nghe chuyện hôm nay, hỏi ý của nàng. Lâu Hân Nhiên lại không hề kinh ngạc một chút nào, thản nhiên nói: “Ai nha, chuyện này không phải con đã sớm nói qua với nương rồi sao? Huynh ấy muốn cầu hôn . . . thì cứ để huynh ấy làm là được.”
Sau đó liền cầm ná trốn vào nội gian. Tiết Thần nhìn theo nữ nhi hiếm khi tỏ ra thẹn thùng, cũng không chọc nàng nữa. Trở lại chủ viện thì Lâu Khánh Vân cũng vừa lúc từ bên ngoài về, trên người mang theo mùi rượu. Tiết Thần ra đón, Lâu Khánh Vân giản lược nguyên nhân hôm nay Bắc Cảnh Vương mời uống rượu, sau đó đôi phu thê trao đổi tin tức cho nhau, cũng đã thầm hiểu rõ chiều hướng phát triển của chuyện này.
“Từ trước cứ nghĩ với tính nết này của Hân tỷ nhi thì rất khó gả ra ngoài, nhưng ai ngờ trong ba đứa trẻ nàng là người định hôn đầu tiên. Ai nha, cũng không biết sau này Tuân ca nhi và Trường Ninh sẽ thế nào.”
Nhắc tới đại nhi tử và tiểu nhi tử, Lâu Khánh Vân cũng tràn đầy phiền muộn. Đại nhi tử giống hắn năm đó như đúc, trên phương diện hôn sự, bọn họ là phụ mẫu đừng nói là nhúng tay mà ngay cả hỏi đến cũng đừng nghĩ, cả ngày hắn đi theo Thái Tử, có đôi khi nửa năm cũng không về nhà. Tiểu nhi tử càng đừng nhắc đến, đúng là một con mọt sách chân chính, cả ngày chỉ biết thiên, địa, quân, thân, sư, học hành đến mức choáng váng, được cái học vấn thật ra thực không tệ, còn tuổi nhỏ mà một đường đi thẳng từ đồng sinh lên tới tú tài, chỉ mới mười lăm tuổi đã khảo trúng Giải Nguyên, nếu sang năm cứ tiếp tục khảo, không nói Trạng Nguyên mà ngay cả Tam Giáp cũng trong tầm tay của hắn. Xuất thân như vậy, tài năng như vậy nhưng tính nết như vậy, Lâu Khánh Vân là người làm cha thật rầu thúi ruột.
“Tuân ca nhi lúc này đã theo Thái Tử đi sứ Đông Hải chiêu hàng hải tặc, phỏng chừng vài ngày nữa cũng trở lại, chờ hắn quay về ta thử lại lần nữa xem sao, để hắn tiếp xúc với Phỉ Thúy Công chúa nhiều một chút. Ta cảm thấy Công chúa không tệ, hiếm có nhất là một lòng say mê hắn. Còn phần của Trường Ninh, nói chuyện với hắn thật đúng là "nước đổ đầu vịt", còn không biết sẽ phát triển như thế nào. Lần trước Hoàng Hậu nương nương truyền ta vào Trung cung, hé lộ cho ta biết nếu kỳ thi mùa xuân sắp tới Trường Ninh đoạt giải nhất, Hoàng Thượng muốn trực tiếp đưa hắn vào Nội các. Lúc này hắn mới bao lớn chứ, bị đưa vào Nội các với mấy lão nhân thì thật cả đời không còn gì thú vị.” Tiết Thần hiếm khi tâm sự với trượng phu những việc nhi nữ làm nàng nhọc lòng như vậy.
Sự tình trong nhà một mình nàng đều có thể lo liệu gọn gàng ngăn nắp, nhưng khổ nhất chính là chuyện của ba nhi nữ, không phải nàng có khả năng là có thể giải quyết, ba nhi nữ mỗi người mỗi vẻ, mỗi đứa đều có chủ kiến riêng, làm gì còn chỗ để nàng chen vào.
Lâu Khánh Vân chuyện ở nhà đã không giúp được gì, vấn đề hôn sự của nhi nữ càng khiến đầu óc hắn ong ong. Không đành lòng thấy thê tử đau đầu bèn ôm nàng an ủi: “Được được, đừng nhọc lòng nữa, con cháu đều có cái phúc của con cháu, đứa nhỏ khiến nhà chúng ta đau đầu nhất hiện giờ không phải cũng coi như đã giải quyết rồi sao? Chuyện của bọn nó thì cứ để kệ bọn nó tự nhọc lòng đi. Lúc xưa ta cũng làm nương lo lắng muốn bịnh, vậy mà chẳng phải đã cưới được một tức phụ tuyệt vời vào nhà hay sao?”
“. . .”
Tiết Thần quay đầu nhìn thoáng qua mỗ nào đó không biết xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng tìm không được lời nào để phản bác.
*Đăng tại truyenlol.com by Bà Còm*
Hai nhà âm thầm tiếp xúc với nhau xong, ngày hôm sau Bắc Cảnh Vương và Vương phi liền vào cung, thỉnh Đế Hậu chúc phúc cho cuộc hôn nhân này. Đế Hậu truyền Lâu Khánh Vân và Tiết Thần vào cung dò hỏi, hai người đều đồng ý. Hoàng Thượng đối với việc kết thân của hai nhà tương đối xem trọng, như sợ hai nhà đổi ý, nghe xong liền truyền Trung Thư lệnh soạn chỉ ngay lập tức.
Thánh chỉ ban xuống, Bắc Cảnh Vương ước định với Lâu Khánh Vân ba ngày sau sẽ tới cửa hạ sính cầu hôn.
Đọc đầy đủ truyện chữ [Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả, truyện full [Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: [Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả