Đột nhiên Việt Quất cảm thấy người với người thật khác biệt.
Tối qua cô suýt chết mới kiếm được một tấm thẻ năng lực, tới chỗ Thẩm Đông Thanh thì bị ghét bỏ yếu kém.
Hàng so với hàng chỉ muốn ném.
Việt Quất cất thẻ cẩn thận: "Vậy tôi giữ lại cho anh, nếu anh muốn dùng thì nói cho tôi."
Thẩm Đông Thanh thờ ơ gật đầu.
*
Bóng đen đi trước dẫn đường.
Đi qua chỗ ngoặt cầu thang, dừng trước một căn phòng.
Thẩm Đông Thanh hỏi: "Nơi này sao?"
Bóng đen gật đầu.
Thẩm Đông Thanh tiến lên trước, còn chưa kịp gõ cửa, bóng đen đã chui vào phòng, mở cửa cho bọn họ.
Két ——
Cửa phòng từ từ mở ra.
Có thể thấy được trong phòng có bốn người, bọn họ đều đồng loạt nhìn qua, người chiễm chệ chiếm nguyên cái ghế ngồi ở chính giữa là Chu Văn Ngạn.
Chân dài bắt chéo trên bàn trà, vô cùng nghênh ngang, nhìn là biết không dễ chọc.
Khí thế giang hồ, không ai dám ngồi bên cạnh cả.
Thẩm Đông Thanh vô cùng tự nhiên đặt mông ngồi kế bên hắn, không hề để ý tới mấy người bên cạnh, mở miệng than: "Sao mỗi lần vào game là tui với anh lại bị tách ra vậy."
Làm hắn phải lo lắng an toàn của lương thực dự trữ.
Chu Văn Ngạn bỏ chân xuống, lười nhác: "Cái game ngu ngốc này đang trả thù chúng ta."
Thẩm Đông Thanh: "Hả?"
Vấn đề này giải thích rất phiền phức.
Sự tồn tại của hai người bọn họ đã uy hϊếp đến hoạt động của hệ thống game, nhưng mà bị mắc ở quy tắc nên không thể trực tiếp xóa bỏ người chơi.
Vì vậy game đành phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế tạo rắc rối cho bọn họ.
Trận trước vừa chia bọn họ thành hai trận doanh, giờ thì cao tay hơn, cho bọn họ gϊếŧ chóc lẫn nhau.
Mà Chu Văn Ngạn thì không thích theo lẽ thường.
Chu Văn Ngạn không muốn cho người khác biết chuyện, nhỏ giọng: "Tới lúc đó nói sau."
Thẩm Đông Thanh không quá tò mò về cái này, "ồ" một cái thì cho qua, cầm tay Chu Văn Ngạn, kéo đi: "Hình như gần đây có một cái trung tâm thương mại, tụi mình đi dạo đi."
Mấy người kế bên nghe xong thì kinh ngạc.
Phải biết là trong này không chỉ đề phòng quỷ quái mà còn phải đề phòng cả người chơi, ngay cả đồng đội còn chưa tin tưởng hoàn toàn được, đâu ra dám đi dạo phố?
Nói ra được mấy lời này trừ đại lão thì chỉ còn người mới ngu ngốc, nhìn bộ dạng tên này thì chắc là tên người mới ngông cuồng rồi, lại còn là loại ôm đùi người khác mới qua cửa được.
Sau khi phân tích ra được gốc gác, những người khác đều mất đi hứng thú.
Có một tên áo sơ mi hoa hòe mở miệng: "Việc hai người quen nhau tôi không xen vào, nhưng hắn là tổ viên tổ khác, không nên đem người không liên quan vào phòng của chúng ta thì hơn."
Nói xong, có thêm mấy người phụ họa: "Đúng rồi, tụi này cũng không muốn ban đêm không dám ngủ canh gác đâu."
"Nơi đây không phải là nơi mà mấy người có thể đùa giỡn được đâu, đừng có đùa giỡn trên tính mạng của tụi này."
Áo sơ mi hoa hòe ngứa mắt Chu Văn Ngạn lâu rồi, thêm vào mấy người còn lại ủng hộ, vô cùng tự tin: "Nếu như cậu muốn gánh cậu ta thì mời cậu rời khỏi đây cho."
Chu Văn Ngạn không phản đối, cười nhẹ: "Vậy thì tốt."
Sau đó hắn kéo Thẩm Đông Thanh đi.
Việt Quất chờ ở cửa nhẹ giọng hỏi: "Hai người không sao chứ?"
Cô nghe được toàn bộ lời của đám người trong kia, dựa theo tính nết của vị này thì phải trực tiếp vả mặt bọn họ, nhưng không ngờ là hai người lại bình tĩnh đi ra ngoài, không hề làm gì.
Chu Văn Ngạn nhướng mắt nhìn Việt Quất.
Thẩm Đông Thanh giới thiệu: "Đây là tổ viên của tui đó."
Chu Văn Ngạn gật đầu, nói: "Tôi không thích tính toán chi li quá."
Thẩm Đông Thanh tán thành: "Làm người nên rộng lượng bao dung một chút."
Việt Quất đứng tại chỗ tiêu hóa một chốc, cảm thấy được hình như thiếu vài chữ rồi.
Phải là "Tôi không thích tính toán chi li với người chết lắm."
Cô cảm thấy sau lưng lạnh toát, cắn môi nhìn lại đám người trong phòng.
Áo sơ mi hoa hòe mắng: "Nhìn cái gì?"
Đóng sập cửa lại.
*
Phó này khác hẳn với các phó bản khác.
Nơi đây là một thành thị hiện đại, có điện có mạng có điều hòa, có ăn có mặc có vận chuyển ngoài, ngoại trừ việc lâu lâu có mấy con quỷ nhảy ra thì không khác gì hiện thực cả.
Việt Quất nhìn mọi người đi qua đi lại, thở dài: "Biết bao lâu rồi tôi chưa được thấy hình ảnh như vậy."
"Thật ra thì bình thường cũng có chỗ tốt của nó, tôi chỉ muốn hòa mình vào đám người này, làm một con người bình thường, kiếm sống ngày qua ngày thôi."
Thẩm Đông Thanh liếm kem, nói ra một câu làm bay mất bầu không khí: "Trong đám này có một con quỷ đó."
Việt Quất: . . .
"Hai người còn nhớ thế giới trước khi tiến vào game không? Nếu như ta có thể trở về thì có gì khác nhau không?"
Thẩm Đông Thanh cắn ốc quế giòn giòn: "Không có gì, ngược lại là . . . đã chết, hơn nữa tui thấy cái này chơi rất vui, nếu như mỗi phó bản đều như này là quá được luôn."
Chu Văn Ngạn thẳng thắn: "Quên rồi."
Thật sự đã không còn ký ức nào cả.
Tất cả ký ức trước khi vào game như mất sạch, chỉ có lẻ tẻ vài hình ảnh nhỏ.
Cho nên hắn mới muốn thoát khỏi game đi tìm quá khứ của hắn.
Nhưng giữa chừng lại gặp được Thẩm Đông Thanh.
Giờ hắn cảm thấy thoát hay không cũng không sao, quá khứ cũng không quan trọng đến vậy.
Việt Quất đã hiểu ra, giữa đại lão và người bình thường không có cách nào giao tiếp được, cô lựa chọn chấm dứt cuộc trò chuyện.
Thẩm Đông Thanh mở app, dựa vào vai Chu Văn Ngạn, hỏi: "Chúng ta ăn cái này nha?"
Chu Văn Ngạn dịu dàng trả lời: "Được thôi."
Hai người hoàn toàn bỏ qua ma nữ treo trên cây, đám quái vật dị dạng núp trong bóng tối với cái xác nổi lềnh bềnh nơi ao nước nhỏ của công viên.
Mạnh mẽ chuyển từ phim kinh dị sang phim lãng mạn, lại còn là loại phim lãng mạn yêu đương ngọt ngào ấm áp.
Ở bên cạnh, Việt Quất đã chết lặng.
Chung đội với đại lão thì chỉ cần nằm ngủ là thắng rồi.
*
Trừ mấy phương diện nào đó không có tình người ra, còn lại thì trò chơi vẫn rất hào phóng.
Mỗi người chơi đều có một tấm thẻ ngân hàng, trong đó có một trăm triệu để tiêu. Dù vậy, nhưng tiền ở thế giới này cũng chẳng khác gì giấy lộn.
Hai người thêm một cái bóng đèn đi dạo vòng vòng trung tâm thương mại.
Việt Quất lúc đầu còn không tập trung, đi thêm vài bước nữa đã bắt đầu tiến vào trạng thái shopping, cứ mua mua mua tất cả.
Chu Văn Ngạn cũng vào một cửa hàng xa xỉ mua không ít quần áo.
Hắn bảo là siêu thị nhà hệ thống không có ánh mắt fashion gì cả, đều là hàng vỉa hè, may mắn cửa hàng chỗ này là phục chế mấy nhãn hiệu hiện thực, tạm chấp nhận được.
Việt Quất câm nín.
Mấy bộ quần áo chỗ hệ thống đều có các công năng đặc thù, người khác muốn mua cũng phải thắt lưng buộc bụng mới mua được một cái, sao tới nơi ngài đây lại thành hàng vỉa hè rồi?
Việt Quất cười gượng: "Có lẽ trong hiện thực anh Chu không giàu thì cũng quý."
Đang buộc cà vạt đột nhiên khựng lại, Chu Văn Ngạn đáp: "Có lẽ vậy."
Bọn họ càn quét hết tất cả cửa hàng xa xỉ trong trung tâm thương mại, tiêu phí hào phóng khiến nhân viên tất cả cửa hàng đều sửng sốt.
Dạo phố xong ba người còn đi ăn một bữa tiệc lớn, tính tính cỡ một người tốn hơn một nghìn.
Việt Quất cảm thấy mình đã được làm sạch từ trong ra ngoài.
"Tôi chưa bao giờ chơi game kiểu này cả." Vuốt vuốt bụng, cô than thở.
Thẩm Đông Thanh: "Không phải rất vui hả?"
Chu Văn Ngạn nhẹ nhàng sờ đầu hắn, như một con báo lớn đang vuốt ve đồ chơi của mình.
Việt Quất gật đầu: "Nếu như vậy thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ muốn rời khỏi, đáng tiếc là . . ."
Đáng tiếc nếu như không có đại lão ở đây, cô vẫn là một cô gái đáng thương bị quỷ quái đuổi bắt chạy trối chết.
*
Rời trung tâm thương mại thì đã xế chiều.
Trong lúc ở đó thì chỉ gặp được một con quỷ, được một tấm thẻ 【 Quỷ bị nhốt nơi thang máy 】
Thẩm Đông Thanh ghét bỏ: "Sao rác rưởi quá vậy."
Nếu như đây là game, đống thẻ đó phỏng chừng chỉ là cấp N, không hề có tác dụng gì.
Chu Văn Ngạn cầm thẻ: "Chỉ là bữa sáng khai vị mà thôi."
Thẩm Đông Thanh hứng thú: "Sẽ có những đứa lợi hại hơn sao?"
Chu Văn Ngạn ví dụ: "Sẽ có người triệu hồi được SSR mà."
Mắt sáng lên, Thẩm Đông Thanh cảm thán: "Thật quá mong đợi đi!"
Nếu chỉ toàn mấy thứ yếu xìu này thì chơi sao mà vui được?
Chỉ có mấy con lợi hại hơn nữa xuất hiện thì mới chơi vui vẻ được.
Đọc đầy đủ truyện chữ Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm, truyện full Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm