Hôm sau khi Triệu Phùng Thanh thức dậy, cô xuống giường kéo màn che ra.
Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời sáng rực.
Trời trong xanh, mây trắng trôi bồng bềnh.
Thời tiết thế này khiến tâm trạng cô cảm thấy rất tuyệt. Cô liền mở luôn cả cửa sổ ra.
Gió nhẹ hây hây, thổi tung làn váy cô.
Giang Tấn vừa đẩy cửa bước vào liền đúng lúc nhìn thấy cô mặc váy ngủ chiết đai, đứng trước cửa sát đất, khóe miệng cong lên, trên mặt toàn là ý cười.
“Mặc quần áo vào đã.” Thế giới này có nhiều biến thái quá rồi, không chừng đang có gã nào cầm ống nhòm nhìn về phía này.
Hắn tới tủ quần áo lôi ra một chiếc áo khoác, đi tới giúp cô mặc áo, còn cẩn thận cài tất cả những chiếc cúc trên áo.
“Em nóng.” Triệu Phùng Thanh không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn mặc áo cho mình.
“Còn chưa tới mùa hè, đừng để lạnh cứng người.” Giang Tấn cúi mắt liền thấy chiếc váy chỉ dài tới bắp đùi cô, hắn xoay người, kéo màn che vào, hoàn toàn che đi những ánh nhìn biến thái ngoài kia. “Ngoan, đi đánh răng, rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng. Anh đã nấu cháo gà nấm cho em rồi đấy, còn có bánh quẩy em thích nhất nữa.”
Cô gật đầu. Khi hắn định xoay người đi ra, cô liền giữ chặt lấy tay hắn, sau đó kiễng chân lên hôn vào má hắn một cái, “Trai bao có trách nhiệm quá.”
“Chỉ cần nữ vương đại nhân không chê là vui rồi.” Giang Tấn cười.
“Anh cười là đẹp trai nhất.” Cô nhéo má hắn, khen ngợi.
Hắn vẫn giữ nụ cười tươi, “Nếu em thích anh sẽ cười cho em xem cả đời.”
Cô gật gật đầu, “Cười cho mình em xem thôi, ra ngoài anh vẫn phải đóng vai tủ lạnh di động đấy. Ngoài kia có nhiều cô nàng biến thái lắm.”
Triệu Phùng Thanh ngồi vào bàn ăn, nhìn Giang Tấn đi ra từ phòng bếp, hắn đang bưng một nồi cháo to. Cô chống má, liếc xéo hắn, “Anh làm trai bao, vui lắm à?”
“Vui.” Hắn thả nồi cháo xuống.
“Vậy là tốt rồi.” Cô cũng vui vẻ. Cô nuôi trai bao, trai bao lại giúp cô kiếm tiền, còn cầu gì nữa.
Giang Tấn múc cháo cho cô.
Cháo rất nóng, hương thơm bay tứ phía.
Cô mặt mày rạng rỡ, cứ nhìn hắn chăm chú.
Hắn lại cười.
Trước kia khi điều trị tâm ly , bác sĩ Hà đã sử dụng liệu pháp tinh thần của Freud để phân tích tâm lý hắn.
Tối qua Giang Tấn nghe Triệu Phùng Thanh nói cô thích tâm lý học của Adler liền cảm thấy yên tâm hẳn.
Vì tư tưởng của Adler là coi nhẹ quá khứ, coi trọng hiện tại hơn.
Cô vẫn luôn sống dũng cảm hơn hắn, tự do hơn hắn, thoải mái hơn hắn. Đổi lại là người con gái khác, ai có thể giống như cô, hắn vừa nói hai ba câu là có thể dễ dàng tha thứ cho hắn.
Chỉ số thông minh của cô không bằng hắn, nhưng thái độ sống của cô lại là mục tiêu hắn muốn hướng tới.
Người con gái này, là trời xanh ban tặng cho hắn.
***
Hôm họp lớp đại học, Triệu Phùng Thanh dậy từ sớm.
Cô đi làm tóc, làm móng, lại trang điểm thật cẩn thận.
Mất nguyên một buổi sáng nhưng Giang Tấn vẫn lẳng lặng chờ cô.
Khi cô đi ra liền nói: “Bỗng chốc trở thành phú bà, nhìn trông chả có khí chất gì cả.”
“Em không phải phú bà cũng khí chất mình đầy rồi.” Bề ngoài đầy khí chất, bản tính lại ngốc ngếch.
Triệu Phùng Thanh mặc chiếc áo gió mỏng sát người, đi đôi giày cao gót màu đỏ. Cô quẹt qua miệng Giang Tấn một cái, “Hôm nay không chừng sẽ gặp một dàn bạn gái cũ của anh cũng nên.”
“Cũng có thể.” Hắn hờ hững đáp.
“Hừ.” Cô kéo cửa ghế lái phụ, khí thế hung hổ như muốn gặp Phật giết Phật, gặp thần giết thần, “Ai dám tới khiêu khích, gặp con nào đánh con đấy.”
“Khí phách.” Hắn khen cô.
Sau khi tới biệt thự, không khí lại vô cùng hài hòa.
Đàn ông chiếm phần lớn, phụ nữ đại đa số đều đã kết hôn.
Triệu Phùng Thanh vừa xuất hiện, lập tức đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của hội trường. Cô quyến rũ phong tình, dường như đã đánh bật cả một Giang Tấn gương mặt sáng ngời đứng ngay bên cạnh.
“Giang Tấn, Triệu Phùng Thanh.” Khổng Đạt Minh cười toe toét, đi tới chào đón.
Giang Tấn gật đầu.
Triệu Phùng Thanh cười nhìn Khổng Đạt Minh mặc âu phục, “Trông cậu ăn mặc đường hoàng thế này, tôi thấy không quen.” Trước đây mỗi lần gặp hắn, hắn đều mặc đồ rất thoải mái. Hiện tại nhìn lại thì quả là thanh niên đầy triển vọng rồi.
Khổng Đạt Minh nhíu mày, “Triệu Phùng Thanh, cậu không nói gì thì cả người đầy khí chất nữ vương. Vừa mở miệng một cái là khiến người ta đóng băng.”
“Vậy thì tôi im lặng đây.” Cô nhấp miệng, ôm tay Giang Tấn đứng bên cạnh.
“Đừng cứ nói tiếp đi, tôi là bà mối của hai người đấy nhé.” Khổng Đạt Minh vỗ vỗ vai Giang Tấn, hắn đang đắm chìm trong cảm giác thành công vì đã giật dây được hai người liền cười ha ha nói: “Lúc có rượu mừng đừng quên tôi đấy.”
Giang Tấn gật đầu.
Triệu Phùng Thanh liếc mắt nhìn hắn.
Cuộc vui hôm nay không chỉ có các bạn học cùng khóa. Khổng Đạt Minh còn mời vài sư muội khóa dưới thân thiết tới góp vui.
Tốt nghiệp đại học H đi ra đều không phải người tầm thường. Đã hơn ba mươi tuổi rồi, dần dần cũng có một cơ ngơi vững chắc.
Triệu Phùng Thanh nghe Giang Tấn và các bạn học nói chuyện, lại có cảm giác trí thông minh của bản thân bị sỉ nhục. Những câu chuyện phức tạp như thế, cô nghe chẳng hiểu gì cả.
Cũng may, cô khí chất đầy mình. Ngồi bên cạnh Giang Tấn làm bình hoa, cũng có cảm giác tồn tại lắm.
Rất nhiều gã đàn ông đưa mắt nhìn về phía cô. Chẳng còn cách nào cả, khí chất của cô quá mê hoặc, mấy anh chàng kia cứ muốn ngắm nhìn cô mãi thôi.
Mỗi lần có người ngắm cô, mặt Giang Tấn lại lạnh hơn một chút.
Được một lúc đã như tuyết rơi đầy trời.
Mấy người đàn ông hiểu chuyện, vì thế liền chuyển đề tài, kéo nhau qua chỗ khác nói chuyện.
Triệu Phùng Thanh nhìn mặt Giang Tấn liền túm lấy tay hắn. Cô kéo hắn ra một góc mà nói: “Em bảo anh làm tủ lạnh, chứ đâu phải bảo anh tới nam cực đâu. Tăng nhiệt độ lên chút nữa đi, ngoan.”
Giang Tấn lạnh giọng, “Sau này ra ngoài em đừng trang điểm. Cứ lôi thôi lếch thếch là tốt nhất.”
“Nói bậy, sao em có thể làm anh mất mặt được.” Rồi cô kéo anh lại gần mình hạ giọng ra vẻ ẩn ý, “Hơn nữa, bạn gái cũ của anh còn đang nhìn em chằm chằm đấy.”
“Ai?”
“Lữ Tiểu Nhân.” Nói xong, Triệu Phùng Thanh nhìn về phía Lữ Tiểu Nhân đứng cách đó không xa cười xã giao một cái.
Lữ Tiểu Nhân cũng cười lại với cô.
Giang Tấn quay đầu, nhìn theo hướng đó.
Lữ Tiểu Nhân vẫn nở nụ cười, thậm chí còn tươi hơn cả lúc nãy.
Hắn lịch sự gật đầu một cái đáp lễ.
Khổng Đạt Minh chứng kiến cảnh này thì thầm nghĩ trong lòng: Không khí thật hoà bình
Kỳ thật, lúc quyết định tổ chức buổi họp lớp, Khổng Đạt Minh đã đắn đo rất lâu vì không biết phải mời ai đây.
Đọc đầy đủ truyện chữ Phùng Thanh, truyện full Phùng Thanh thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Phùng Thanh