"..."
Công tử, người có biết không, bộ dáng hiện tại của người giống hệt một kẻ thiểu năng trí tuệ vậy.
"Công tử, hiện tại chúng ta đi về sao?" Mặc Thủy cẩn thận nhìn Mặc Thiên Cừu và hỏi.
"Trở về."
Hắn phải tự về hỏi một chút, hắn chỉ cười với nàng, tại sao nàng lại muốn đánh hắn.
Chẳng lẽ là.. Hắn cười còn chưa đủ?
Mặc Thiên Cừu im lặng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu ra, tất nhiên tại vì hắn cười chưa đủ xán lạn. Lần sau khi nhìn thấy nàng, hắn càng phải ra sức cười hơn..
* * *
Chính viện.
Tần Quân cầm khế thú phù trong tay, chân nhỏ của cậu chạy có chút cố sức, nhưng nụ cười lại vô cùng xán lạn.
Nhưng giây tiếp theo, Tần Quân sửng sốt một chút, cậu cuống quít giấu khế thú phù ra phía sau.
"Quân nhi."
Thẩm Lan chậm rãi đến gần Tần Quân, bà nhìn thấy Tần Quân đang để tay phía sau lưng thì hơi chau mày lại: "Vừa rồi con lại đến tìm Phượng Tầm?"
Tần Quân cúi thấp đầu, cậu không muốn nói dối, nhưng đối mặt với giọng điệu có chút chất vấn của Thẩm Lan, cậu vẫn lắc đầu.
"Không cso."
Lúc này Thẩm Lan mới nhẹ nhàng thở ra. Tần Quân chưa bao giờ nói dối với bà, bây giờ nếu thằng bé nói không có, vậy bà nhất định tin tưởng.
"Quân nhi, con và Phượng Tầm.. vẫn nên giữ khoảng cách. Đặc biệt là chuyện con có khế thú phù, không thể để nó biết, tay chân của nó có chút không sạch sẽ, khó tránh việc ăn cắp."
Tuy Tần Quân còn nhỏ tuổi, nhưng cậu vẫn biết tội danh ăn cắp sẽ ra sao. Cậu giơ đầu nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng: "Không có, nhị tỷ tỷ sẽ không trộm đồ!"
Cậu đưa khế thú phù cho nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ không chịu nhận đấy.
Tỷ ấy không phải ăn trộm!
"Quân nhi, con còn nhỏ, không phân biệt được hiểm ác. Con chỉ cần biết, cả đời này, ngoại trừ người nhà của con, cho dù là ai con cũng không thể tin tưởng!" Thẩm Lan đè bả vai Tần Quân, sắc mặt nghiêm túc nói.
Đọc đầy đủ truyện chữ Phượng Ngự Cửu Châu, truyện full Phượng Ngự Cửu Châu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Phượng Ngự Cửu Châu