Không được tự nhiên xoay người ôm ngực, nàng hừ nói: “Như vậy đi, ngươi theo giúp ta tìm một người.” Người Cơ Nhã Tự muốn tìm là bằng hữu của đệ đệ nàng, chuyện này cũng là trùng hợp, nàng nhớ rõ đối phương có một ngôi nhà ở ngoại ô trong này. Đối phương là tứ công tử của thế tộc Vệ gia, mượn chút lộ phí vẫn là không thành vấn đề, bây giờ nàng còn không thể trở về, ít nhất làm ra vẻ bỏ trốn này cũng phải lâu một chút.
Cơ Nhã Tự cùng Văn Tịnh một trước một sau dùng nửa ngày thời gian đi tới dưới chân một ngọn núi ở ngoại ô, trên núi có một thôn trang gọi Bách Hiểu trang, người Cơ Nhã Tự muốn tìm liền tạm thời ở bên trên.
Thiếu niên tuổi rất nhỏ mặc y phục thật dày, mặt không có chút máu, môi đều là tái nhợt, ngồi trên xe lăn được hạ nhân đẩy ra, đôi mắt đen nhánh mà ôn nhuận, trầm tĩnh không giống những đứa trẻ cùng tuổi, trong suốt giống như tranh thuỷ mặc vậy.
“Tiêu Phục truyền tin cho đệ, nhờ đệ chú ý tin tức của quận chúa giúp hắn, không biết quận chúa có muốn cho Tiêu Phục biết được hành tung của quận chúa hay không?” Hắn bưng một ly trà nóng còn hiển khói nhẹ, khuôn mặt giữa khí trời đầy sương mù này có chút phiêu miểu, nhìn kĩ lại có loại hương vị yên tĩnh bình yên.
Thấy Cơ Nhã Tự lắc đầu, hắn không chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, thực nhanh chóng đồng ý yêu cầu mượn lộ phí của Cơ Nhã Tự, lại tự mình tiễn hai người xuống núi.
“Hoà thượng, tuy rằng vấn đề lộ phí giải quyết, nhưng mà ngươi còn thiếu ta đâu. Như vậy đi, hiện tại ta cũng không thể về nhà, ngươi không phải đi tu hành khắp nơi sao, ta liền đi theo ngươi, ngươi cần phải chăm sóc ta.”
“Nhưng mà….”
“Không được nhưng mà, ngươi nghĩ rằng hiện tại ta nghèo túng như vậy là nhờ ai ban tặng?” Cơ Nhã Tự càn quấy, nói được đúng lý hợp tình. Bánh bao mềm Văn Tịnh tính tình tốt chỉ có thể cam bái hạ phong, lại cảm thấy trụ trì sư huynh nói đúng, thế giới bên ngoài cực kỳ hiểm ác.
Sau đó, là một đoạn thời gian hai người đi khắp nơi, tuy nói ăn ngủ ngoài trời, nhưng đây là đoạn thời gian mà Cơ Nhã Tự cảm thấy thú vị nhất từ khi chào đời cho đến nay. Nàng thấy được rất nhiều phong cảnh mà lúc trước chưa bao giờ gặp qua, thấy được đủ loại người đa dạng, trải qua rất nhiều chuyện.
Lúc đi ngang qua thành trấn, nàng luôn thích chạy khắp nơi, vừa chui vào những quán ăn vặt liền không ra được. Văn Tịnh không bị ngoại vật quấy nhiễu, tự nhiên sẽ không bị mấy thứ này hấp dẫn dừng chân lại, chẳng qua hắn thường xuyên cần ngừng lại tìm kiếm Cơ Nhã Tự không biết đã chạy đi đâu. Thường thường chỉ chớp mắt Cơ Nhã Tự đã không thấy tăm hơi, Văn Tịnh liền dùng cái đầu bóng lưỡng sáng chói nơi nơi hỏi người qua đường tìm nàng, sau khi tìm được nàng liền đi tiếp, sau đó vẫn tuần hoàn tình huống Cơ Nhã Tự biến mất Văn Tịnh đi tìm.
Cơ Nhã Tự tò mò hỏi hắn, lúc trước không muốn mang nàng cùng đi, vì sao không thừa cơ hội này lén lút bỏ lại người phiền toái là nàng này, kết quả Văn Tịnh rất là chính trực tỏ vẻ, nếu đã đồng ý chăm sóc nàng trong khoảng thời gian này để đền bù, thì lại không thể bỏ dở nửa chừng.
Ngẫu nhiên cũng sẽ đi qua núi rừng, Văn Tịnh gác đêm, Cơ Nhã Tự ngủ. Tuy rằng lần nào Cơ Nhã Tự đều nhớ rõ lúc đi qua thành trấn mang theo một chút lương khô cho Văn Tịnh, nhưng buổi sáng nàng vẫn là đi tìm trái cây ném cho hắn như trước.
Hai người cũng sẽ gặp phiền toái, giống như lần nào đó bọn họ gặp sơn tặc, lần đó Cơ Nhã Tự mới giật mình phát hiện, nguyên lai võ công của Văn Tịnh tốt lắm, một mình hắn đã chế trụ được mười mấy tên sơn tặc cao lớn, trói lại toàn bộ giao cho quan phủ. Cho nên trước kia lúc hắn bị nàng nhốt lại cũng không phản kháng, lại bị nàng lôi kéo lên ngựa chạy, ngay cả giãy dụa một chút cũng không, thật là một kỳ tích.
Lâu ngày sinh tình, này đối với Cơ Nhã Tự mà nói thật bình thường, lúc nàng phát hiện ánh mắt của nàng dừng lại trên người Văn Tịnh càng ngày càng nhiều, hơn nữa thường xuyên muốn đến gần trêu chọc hắn, nàng hiểu được. Đồng thời nàng cũng cảm giác được, Văn Tịnh đối với nàng, cũng có loại cảm giác này.
Bọn họ cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, gặp bất kỳ nữ tử nào, hắn luôn kính nhi viễn chi, cho dù tiếp xúc cũng không có phản ứng đặc biệt gì, giống như hắn nói đối với hắn nam nữ không có gì khác nhau. Nhưng lúc đối mặt nàng, hắn lại thường xuyên mặt đỏ tai hồng cả người cứng ngắc, nàng vừa tới gần trêu chọc hắn, hắn liền biến thành một thiếu niên kích động, một chút cũng không nhìn thấy bình tĩnh lúc trước.
Có lẽ sau lại, hắn cũng phát hiện. Cơ Nhã Tự ngẫu nhiên sẽ thấy hắn ngẩn người, lộ ra ánh mắt có chút mê mang, sau khi tiếp xúc đến ánh mắt nàng sẽ mau chóng dời đi.
Nên chia tay, Cơ Nhã Tự nghĩ. Ngày nào đó, Văn Tịnh nói hắn phải trở về Tịnh Sơn tự, Cơ Nhã Tự gật gật đầu nhìn trời nói chính mình cũng nên trở về. Hai người không lại nhiều lời một câu, chia tay không có gì đặc biệt.
Cơ Nhã Tự không biết sau khi Văn Tịnh trở về như thế nào, nàng chỉ biết rằng rời xa hắn hai ngày, nàng bắt đầu ngẩn người hoảng hốt, thường xuyên nhớ tới hắn. Vừa nghĩ đến bộ dạng ngơ ngác của hắn liền không nhịn được cười, cười xong liền không hiểu sao ánh mắt lại chua xót, nói khóc liền khóc. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình cũng có biểu hiện của những nữ nhi bình thường, yếu đuối như vậy làm cho nàng sợ hãi.
Nàng về tới Nhữ Dương vương phủ, quả nhiên có không ít người lén lút nghị luận ầm ĩ về nàng, chỉ là nàng đều xem như không nghe thấy.
Phụ mẫu thấy nàng liền than thở nói uỷ khuất nàng, đệ đệ cũng đến nói riêng với nàng, sau này nhất định sẽ càng thêm cố gắng bảo vệ nàng, sẽ không lại để cho nàng làm ra loại hy sinh này.
“Nương biết uỷ khuất Nhã Tự, nhưng mà tất nhiên hoàng đế sẽ không dễ dàng buông tha cho, Nhã Tự vẫn là chọn một người hôn phu…”
“Nương, con thích một người.”
“Phải không, một khi đã như vậy chúng ta lập tức chuẩn bị hôn sự cho con, chỉ cần Nhã Tự thích là tốt rồi!” Vương phi mừng rỡ đuôi lông mày nhếch lên, nhưng nghe câu tiếp theo của nữ nhi nụ cười trên mặt liền cứng lại rồi.
“Nhưng hắn là một tên hoà thượng.”
Cơ Nhã Tự thân thể luôn luôn tốt lắm lại bị bệnh, bệnh tình thế tới rào rạt, hai ngày vẫn chưa tỉnh, sốt đến hồ đồ cũng chỉ kêu xú hoà thượng con lừa ngốc chết tiệt, một bên kêu một bên khóc. Toàn bộ đại phu của Nhữ Dương đều đến trong vương phủ, khẩn trương trị liệu ba ngày rốt cục đã cứu Cơ Nhã Tự tỉnh lại.
Nàng vừa tỉnh liền thấy phụ thân mẫu thân đệ đệ vây quanh trước giường, nương vuốt ve hai má đã gầy không ít của nàng, đau lòng nước mắt rơi liên tục. Phụ thân vỗ đùi nói: “Nữ nhi con thích tên hoà thượng kia tên gọi là gì, mặc kệ hắn có phải hoà thượng hay không, phụ thân nhất định sẽ làm cho hắn hoàn tục cưới nữ nhi bảo bối của ta.” Đệ đệ không nói chuyện, nhưng cố định đứng ở phía sau phụ thân, tỏ vẻ hắn cũng đồng ý.
Trong mắt Cơ Nhã Tự giống như có chất gì trong suốt, nàng nhìn xem thân nhân của mình, mỉm cười cổ họng khàn khàn nói: “Phụ thân mẫu thân còn có đệ đệ, con đi xuất gia làm ni cô như thế nào, trước khi chúng ta bắt đầu chiến tranh, con sẽ đi làm một ni cô.”
Văn Tịnh đứng bên cạnh tường vây của vương phủ, nghe người ta thảo luận nói rốt cục quận chúa đã tỉnh lại, vẻ mặt của hắn cũng thả lỏng, xoay người rời khỏi Nhữ Dương. Phong trần mệt mỏi chạy về Tịnh Sơn tự, Văn Tịnh trở lại viện tử của mình, một lão hoà thượng mặt mày hiền lành ngồi dưới tàng cây ngoắc tay với hắn.
“Trụ trì sư huynh.” Văn Tịnh cúi đầu đi qua ngồi đối diện hắn.
Đọc đầy đủ truyện chữ Quận Chúa Cùng Hoà Thượng, truyện full Quận Chúa Cùng Hoà Thượng thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Quận Chúa Cùng Hoà Thượng