Mặc dù cả gan hành thích hoàng đế là vì nguyên nhân lớn lao thay trời hành đạo, vì dân trừ hại, nhưng phía sau mỗi nguyên nhân lớn luôn có một chút tư tâm nhỏ thúc đẩy, xúi giục, mà những “nỗi khổ tâm nhỏ” này sinh sôi kết hợp, mới tạo thành lý do lớn quang minh chính đại dễ bề nói với bên ngoài.
Bất kể vì nguyên nhân lớn hay là tư tâm nhỏ, bốn người Tôn, Dư, Hà, Lương đã làm việc nghĩa thì không được chùn bước, không thể chối từ, kiên quyết thực thi hành động ám sát của bọn họ.
Lúc bắt đầu hành động ám sát này rất thành công, không có gì bất ngờ.
Từng người bọn họ chạy tới hẻm Tiểu Điềm Thủy, từng người đến vị trí mai phục bí mật nhất, không ai bị phát hiện.
Tất cả diễn ra như thường, hoàng đế quả nhiên vi hành bằng xe kéo, xuất hiện tại đầu hẻm, chỉ có mười mấy người hầu bên cạnh, còn có ba bốn tên sủng thần đi theo.
Nếu tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, bọn họ muốn lập tức động thủ lấy đi chiếc đầu người này.
Chiếc đầu của một người đứng trên mọi người.
Vì vậy Tôn Vưu Liệt phát ra ám hiệu:
- Xa hô!
“Xa hô” là ám ngữ trên giang hồ, ý nghĩa là “rút lui”.
Nhưng hôm nay lại tương phản, ý nghĩa của nó là “ra tay”.
Đối tượng mà bọn họ muốn giết là thiên tử, đó chính là tạo phản, đã là tạo phản thì ngay cả ám hiệu bọn họ cũng “làm ngược lại”.
Nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc này, cục diện lại hoàn toàn nghịch chuyển.
Hành động ám sát lần này gặp phải thử thách vô cùng tàn khốc, hơn nữa còn hoàn toàn thảm bại.
Hà Thái Tuyệt ra tay tuyệt nhất, cũng là nhanh nhất.
Hắn là người đầu tiên lướt xuống.
Người đầu tiên một cước đá lật xe.
Người đầu tiên một tay vén rèm lên, trông thấy trong xe có một nam tử mặc áo bào đen tiên phong đạo cốt đang ngồi thẳng người.
Nam tử kia đội mũ cao mặc y phục cổ xưa, không hề kinh hoảng, lại hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Hà Thái Tuyệt quát lên:
- Ta muốn giết ngươi!
Nam tử kia cười hỏi:
- Tại sao ngươi muốn giết ta?
Hà Thái Tuyệt nổi giận quát:
- Bởi vì ngươi không xứng làm hoàng đế!
Nam tử giống như thần tiên kia thở dài một tiếng, nói:
- Đáng tiếc ta không phải là hoàng đế.
Dứt lời liền ra tay.
Một luồng ánh sáng đen đánh vào đầu Hà Thái Tuyệt.
Một tiếng “bùng” vang lên, chỉ thấy một chùm ánh máu từ trên đầu Hà Thái Tuyệt nổ ra.
Thân thể Hà Thái Tuyệt giật giật mấy cái, tay còn múa may, chân đá lung tung, cuối cùng kiệt sức ngã nhào vào trong xe.
Nam tử mũ cao áo dài kia đã sớm từ trong xe “bơi” ra. Mười mấy tên thị vệ bên cạnh xe đều không ra tay, không dám giúp đỡ, cũng không dám nhìn qua bên này.
Bởi vì bọn họ biết, lúc “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã thi triển pháp thuật thu yêu, không cần bọn họ giúp đỡ, thậm chí cũng không thích bất cứ người nào ở bên cạnh quan sát.
Mọi hành động của hắn đều là “thiên cơ”, thiên cơ thì không thể tiết lộ.
Hắn là hồng nhân bên cạnh thiên tử, không ai dám chọc giận hắn dù chỉ một chút.
Trong lần hành động ám sát này, Hà Thái Tuyệt là người đầu tiên bỏ mình, nhưng không phải là người duy nhất hi sinh.
Dư Canh Mãnh là người thứ hai.
Thân hình hắn nhỏ gầy, nhưng võ công chiêu thức lại rất mãnh liệt.
Có lẽ bởi vì thân hình hắn rất nhỏ gầy, cho nên chiêu thức sử dụng lại càng mãnh liệt.
Thông thường mà nói, những kẻ dáng dấp cao lớn hơn hắn gấp đôi, võ công giỏi hơn hắn gấp mười, khi giao thủ phần lớn cũng bị chiêu thức tàn nhẫn mãnh liệt của hắn chấn nhiếp, dẫn đến chiến bại.
Nhiệm vụ chủ yếu của hắn là lược trận giúp Hà Thái Tuyệt. Không có hắn lược trận, Hà Thái Tuyệt căn bản không đến gần được xe kéo.
Dư Canh Mãnh vừa xuống liền đánh ngã hai người, vừa lên lại giết chết ba người.
Nhưng ám khí lại đến.
Ám khí đầy trời đầy đất, từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Hiển nhiên, trong trong ngoài ngoài con hẻm phồn hoa người đi tấp nập này, không biết đã sớm bố trí bao nhiêu cao thủ đang phục kích bọn họ.
Dư Canh Mãnh biết tình hình không ổn, nhưng hắn không sợ, ngược lại còn kích thích đấu chí của hắn.
Hắn ra tay càng mãnh, càng liệt.
Càng không để đường lui, càng không chừa dư lực.
Hắn không lùi mà tiến tới.
Ám khí như ruồi bu thi thể, như bóng dính lên người.
Hắn lui vào trong đám người.
Người đi lại trong hẻm chợt gặp biến cố, kêu gào hò hét, tránh đi không kịp, lũ lượt kêu thảm, bị chết rất nhiều.
Dư Canh Mãnh xông về hướng ám khí phóng ra dày đặc nhất.
Nhưng hắn vừa đặt chân xuống, chợt thấy một thiếu niên yếu ớt mặt như quan ngọc, đang dìu đỡ một ông già sợ đến mức mềm nhũn sụp xuống đất, sắp bị ba mũi tên và hai mũi tiêu thép bắn chết ngay tại chỗ.
Dư Canh Mãnh hét lớn một tiếng.
Không thấy thì thôi, nhưng đã thấy rồi thì không thể thấy chết mà không cứu.
Binh khí của hắn là “Truy Mệnh Ly Hồn đao”.
Đọc đầy đủ truyện chữ Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng], truyện full Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng] thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]