Đó là một ngày cách đây thật lâu, thật lâu về trước, ngay cả Tương Kế cũng sắp sửa quên mất.
Năm đó anh ta chỉ mới có mười bảy tuổi. Lúc đó chính là do tuổi trẻ ngông cuồng, thậm chí sau khi trưởng thành cũng không nhớ rõ, lại vừa lúc gia đình gặp một sự thay đổi lớn, tự một thân một mình cùng ba và em trai mình trốn qua Nhật Bản, để tìm kiếm người mẹ không chút tin tức của mình, ai ngờ được, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, ba của anh ta vì vất vả lâu ngày sinh bệnh, đã chết nơi xứ người, vì để có cơm ăn và vì bảo vệ cho em trai mình, anh ta chỉ đành phải đi ăn cắp. Lúc mới bắt đầu, cái gì cũng không biết, cho nên thường bị người ta bắt được, sau đó từ từ làm quen, cũng rèn luyện được một đôi mắt. Nhìn những người qua lại trên đường, thậm chí anh ta chỉ cần nhìn họ, ngay lập tức có thể biết được hoàn cảnh gia đình như thế nào, có cái gì đáng giá để lấy cắp hay không.
Lần này, người anh ta để mắt tới là một người phụ nữ Nhật mặc đồ rất thời trang. Tóc của cô ta nhuộm vàng, mang theo một cái túi xách màu đỏ, chân mang giày bốt ống cao, gót nhọn, mười ngón tay thật xinh đẹp, còn kẹp thêm điếu thuốc, đang dựa vào bảng quảng cáo ở trạm xe buýt, buồn chán muốn chết nhìn về phía trước, giống như đang đợi ai đó.
Tương Kế đã nghĩ thầm đây là con cá lớn.
Thế là anh ta đi tới, làm bộ giống như lơ đãng đụng phải người phụ nữ kia, người phụ nữ hét lên rất chói tai, mắng chửi tên ăn xin hôi hám cút đi chỗ khác —— anh ăn mặc rách bươm, anh cũng đã lâu chưa có gội đầu rồi, xem ra thật giống như một gã ăn mày.
Tương Kế khúm núm, vội tránh ra, trong tay lại có thêm một cái ví tiền. Không ngờ tới người phụ nữ kia lại hết sức nhanh nhạy, bị anh ta đụng phải, liền thuận tay sờ túi xách của mình một cái, ngay lập tức phát hiện bị mất cái ví tiền, biết mình đã bị lấy mất ví tiền, liền kêu to lên, sau đó chỉ vào Tương Kế la to kêu bắt trộm.
Khi đó anh ta vẫn chưa có được khí thế và bản lãnh của ngày hôm nay, khi biết được có người đuổi bắt mình, liền vô cùng hoang mang lo lắng, sợ hãi chạy bừa vào một cái hẻm nhỏ, đáng tiếc cuối cùng vẫn chạy không thoát. Người phụ nữ kia không biết lai lịch ra sao, vừa lúc có mấy người đàn ông dáng người to lớn khỏe mạnh, mấy người đàn ông đó vừa nghe thấy ăn cắp ví tiền liền đuổi theo ngay lập tức, đã lâu lắm rồi Tương Kế cũng chưa có một bữa nào no bụng, làm sao chạy lại với bọn họ, bị họ đè trên mặt đất, bị đánh một trận rất tàn nhẫn, ví tiền cũng bị lấy trở về, trên người anh ta có khoảng 1000 yên Nhật cũng bị lấy mất.
Anh ta níu chân của một người đàn ông, muốn hắn ta trả tiền lại cho mình. Người đàn ông kia lại mỉm cười ác ý, lấy chân đạp mạnh lên tay anh ta, tiếng xương gãy vang lên răng rắc thật kinh khủng, nhổ nước bọt vào mặt anh ta rồi bỏ đi.
Người đi đường vây quanh để xem nhiều như vậy, nhưng không có một người nào muốn đưa tay ra để giúp đỡ, bọn họ còn chỉ chỉ vào anh ta, cảm thấy buồn cười. Từ giây phút đó, Tương Kế đang nằm trên mặt đất đến sức để bò dậy cũng không có đã quyết tâm trong lòng. Anh ta muốn làm người giàu có, có tiền, thật nhiều tiền, là người có thật nhiều tiền, giàu đến nỗi không có ai trên đời này dám khi dễ hay coi thường anh ta.
Lý tưởng thì lúc nào cũng tốt đẹp, nhưng hiện thực thì lại không như vậy, hiện giờ cả người anh ta không còn hơi sức, khắp người lại đầy vết thương, cho dù là có bò thì cũng không bò nổi về nhà. Em trai vẫn còn ở dưới cầu vượt chờ anh ta mang đồ ăn về, anh ta không thể chết ở chỗ này được, tuyệt đối không chết được!
Trên trời lại bắt đầu mưa lâm râm, từng giọt từng giọt tí tách, đám người xung quanh cũng đã từ từ bỏ đi hết rồi, chỉ còn lại một mình anh ta nằm cô đơn trên mặt đất, không thể động đậy nổi.
Một cây dù có hoa văn nhỏ màu xanh được che lên, ngăn cản không cho nước mưa chảy lên người anh ta. Tương Kế vô lực ngẩng đầu, trên thực tế, bởi vì trận đòn nhử tử mới vừa rồi đã làm cho đầu óc của anh ta có chút mơ hồ. Anh ta chỉ nhìn thấy một đôi chân nhỏ, dài đang mang giày da màu đen cùng một đôi vớ chân màu trắng đang từ từ đến gần anh ta, mỗi một bước làm văng lên một chút bọt nước. Sau đó, thế giới của anh ta cũng trở nên yên tĩnh. Tiếng mưa rơi dường như đã được ngăn cách ở thế giới bên ngoài, còn anh ta đang được an toàn trong không gian của mình.
Chủ nhân của đôi chân mảnh khảnh kia đang đến gần anh ta, cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa cho anh ta tờ tiền mười ngàn yên. Một tờ mười ngàn yên đầu tiên...... Nhiều tiền như vậy, đủ để anh ta và em trai sống trong nửa tháng rồi, cho dù anh ta có đi lượm ve chai một tháng cũng không kiếm nổi số tiền này! Tương Kế vội vàng cầm lấy tiền, đừng bao giờ nói với anh ta rằng cái gì tự ái, hay phải tự mình cố gắng, nếu một người bị đói đến mức chóng mặt hoa mắt, thì không có khả năng biết tự ái hay tự mình cố gắng rồi!
Cô gái đó cũng không nói chuyện với anh ta, chỉ xoay người rời đi.
Đọc đầy đủ truyện chữ Quay Đầu, truyện full Quay Đầu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Quay Đầu