Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Ba ngày sau A Hạnh nhìn thấy Loan Minh, nàng như đánh giá mặt hàng nào đó nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới hồi lâu.
"Ngươi chính là Loan Minh trong miệng Tú tỷ tỷ?" Ngữ khí nói chuyện của A Hạnh rất không khách khí, thậm chí là mang theo một tia khinh thường.
Tú tỷ tỷ vì hắn mà khóc nhiều như vậy, hắn khen ngược...
Loan Minh cứng đờ đứng đó, hắn muốn gặp Tú Nhi, chỉ có thể thông qua cô nương trước mặt này.
Vân phủ khó vào như hắn nghĩ.
"Ngươi biết Tú tỷ tỷ sắp chết rồi không?" A Hạnh hất cằm.
Loan Minh ngơ ngác nhìn A Hạnh, tựa như không thể tin được lời nàng nói.
Hắn xác thật không tin, trên người Tú Nhi có Thần Khí Trường Sinh Tiêu, sao lại chết được?
Đó căn bản không có khả năng.
"Ta muốn gặp nàng ấy." Giọng Loan Minh nghẹn ngào, hốc mắt hắn tràn đầy tơ máu.
A Hạnh lại nhìn hắn hồi lâu, xì hột tiếng: "Ta biết Tú tỷ tỷ không muốn gặp ngươi, cho nên ta chỉ có thể để ngươi ở trong tối nhìn tỷ ấy, nếu ngươi dám đi ra ngoài, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận."
Loan Minh gật đầu.
A Hạnh bảo người cho Loan Minh y phục của hạ nhân, dẫn hắn trở về Vân phủ.
Người ngoài sáng ở Vân phủ cũng không nhiều, có thể tùy ý đi lại trong phủ, đều chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bọn họ đều là từ nhỏ đã lớn lên trong Vân phủ, hoặc là Vân phủ có ơn đối với bọn họ, bây giờ đến một gương mặt xa lạ, đương nhiên là tò mò.
Thải Điệp vốn là nha hoàn của A Hạnh, sau đó được phái đi hầu hạ Đông Phương Tú, bây giờ thấy chủ tử nhà mình dẫn theo hạ nhân mới, không khỏi đánh bạo lên tiếng: "Hạnh tiểu thư, Ngài tùy tiện dẫn người về, thiếu gia biết sẽ mắng Ngài."
"Ngươi không nói cho huynh ấy biết không phải là được rồi sao?" A Hạnh trừng mắt nhìn Thải Điệp liếc mắt một cái.
Thải Điệp ngượng ngùng cười cười, sao nàng cảm thấy Hạnh tiểu thư ở gần Tú tiểu thư nhiều rồi, thì không còn yêu thích thiếu gia nhà mình như trước nữa?
Nhưng là phụ tá đắc lực của thiếu gia, Thải Điệp vẫn có trách nhiệm nhắc nhở: "Hạnh tiểu thư, người này lai lịch không rõ, cho dù Ngài không sợ đi chăng nữa, nhưng nếu tổn thương đến Tú tiểu thư thì cũng không tốt đúng không?"
"Có đạo lý." A Hạnh gật gật đầu: "Ngươi đi lấy viên Tán Linh Đan cho hắn ăn đi."
Thải Điệp: "..."
Ý của nàng là làm người này nhanh chóng ra khỏi phủ, làm sao lại biến thành lấy Tán Linh Đan rồi?
Thứ đồ Tán Linh Đan đó có thể tùy tiện ăn sao? Ăn nó vào thì trong hai ngày đều không thể hấp thu linh khí, nói cách khác, trong hai ngày đó người này chính là một phế vật, hơn nữa đối với người có thứ gì kỳ quái trong cơ thể mà nói thì còn sẽ có hậu di chứng.
"Đi đi!" A Hạnh thấy Thải Điệp bất động, không khỏi đề cao âm lượng.
Nàng đúng là cố ý muốn lăn lộn Loan Minh.
Ai bảo hắn phụ lòng Tú tỷ tỷ như vậy.
Đầu Thải Điệp xuất hiện ba vạch đen đi lấy Tán Linh Đan, Loan Minh lại không hề chần chờ mà cầm lấy nuốt xuống.
Thải Điệp yên lặng đánh giá Loan Minh một phen, công tử này đến trong phủ làm gì? Tán Linh Đan nói ăn là ăn, ngay cả công hiệu cũng không hỏi?
Thật là lạ.
A Hạnh đuổi Thải Điệp đi, mang theo Loan Minh đi về phía phòng của Đông Phương Tú.
"Ngươi đợi ở đây, không được tiến vào, cũng không cho phép phát ra âm thanh." A Hạnh an bài Loan Minh ở trên hành lang, từ ở đây có thể nhìn thấy cửa sổ đang đóng bên kia.
Loan Minh gật gật đầu.
A Hạnh hừ một tiếng, vào phòng, Loan Minh nhìn chằm chằm cửa sổ đóng chặt kia, hận bản thân không thể có đôi mắt nhìn thấu.
Một hồi lâu, cửa sổ kia mới được người ta chậm rãi mở ra.
Hắn nhìn thấy Đông Phương Tú đang đọc sách bên cạnh bàn, còn gầy hơn trước nhiều, còn phải ngồi xe lăn...
Hắn chỉ biết có người nhìn thấy nàng ở Vân phủ, lại trước nay không biết tình huống lúc này của nàng như thế nào.
Sao nàng lại biến thành cái dạng này?
Đọc đầy đủ truyện chữ (Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai, truyện full (Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: (Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai