Nguyễn Tĩnh tiến vào hội nhóm Sắc không mê người người tự mê là do đã gõ nhầm một chữ số cuối cùng, vốn dĩ cô định vào nhóm của trường học để làm việc cơ.
Kết quả vừa mới vào đã bị người bám lấy, Tường Vi: Cô em, đã kết hôn chưa?!
Nguyễn Tĩnh(nick name: Tĩnh Ngôn): Rồi.
Tường Vi: Tôi đi chết đây!
A Miêu: Ấy, Vi Vi, điều này chứng tỏ ở đây chỉ còn có cậu là có n cơ hội để lựa chọn, mà chúng tớ lại chỉ có thể đối mặt với một người duy nhất suốt cả đời…Ai!
Lão đại nào đó đi qua sau lưng A Miêu vừa vặn nhìn thấy mấy chữ trên màn hình máy tính, trong lòng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng….
Nguyễn Tĩnh nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, cô quay đầu cười nói: “Triệu Khải Ngôn, anh mặc cái gì cũng đều đẹp, không cần để em phải khen anh đẹp trai thêm lần nữa, OK?”
Vừa mới liên tục thay ba bộ quần áo rồi hỏi ý kiến của phu nhân, Triệu tiên sinh nghe được lời này liền vươn tay đỡ trán, sau đó cười ôn hòa nói: “Anh chỉ muốn mượn cơ hội này để em liếc mắt nhìn anh nhiều thêm một chút, mê mẩn anh nhiều thêm một chút thôi mà.”
Nguyễn Tĩnh đứng dậy đi qua chỗ anh, ôm lấy thắt lưng anh rồi hôn lên môi chồng: “Triệu tiên sinh, ở trong lòng em anh là người đàn ông đẹp nhất!”
Triệu Khải Ngôn nắm lấy eo cô, cúi xuống điên cuồng bắt lấy môi vợ, khiến nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Trong lúc đó, Tịch Boss đằng kia cũng vừa mới cúp điện thoại, người bên kia đầu dây trợn mắt há hốc mồm: “Tổng tài muốn thu mua thị trường AV sao?!”
Lại cũng trong lúc đó, một người tính tình âm u, nói tới liền tới, thần kinh nhạy cảm, lại rất am hiểu cách tự tra tấn mình, nói tóm lại chính là vô cùng khó lấy lòng – Mạc Hoành Mạc đại thiếu gia đang bình tĩnh ở trong phòng bếp cắt thức ăn…
Lạc Trăn tựa lưng vào mặt bàn làm từ đá cẩm thạch, tiện tay cầm một miếng cà rốt đã bị cắt ra, nói: “Thiếu gia, anh vừa về nhà đã tức giận, nhưng ít ra cũng nên nói cho em biết vì sao anh tức giận chứ? Anh không nói gì đã đi băm thức ăn như vậy, em làm sao biết được mình đã đắc tội anh ở điểm nào?”
Mạc Hoành trừng mắt liếc nhìn cô một chút, sau đó quay đầu: “Không muốn để ý tới em.”
Lạc Trăn không nói gì nổi: “Vậy anh gọi em xuống làm gì chứ?” Đứng dậy vỗ vỗ mông: “Em đi lên đây.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Sắc Không Mê Người Người Tự Mê, truyện full Sắc Không Mê Người Người Tự Mê thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Sắc Không Mê Người Người Tự Mê