(1)
Urawaka là một cô gái kỳ lạ.
Lần đầu tôi gặp cô ấy là kỳ nghỉ hè năm ba tiểu học. Cơ duyên đến từ việc tôi đang lẻn vào bên trong một dinh thự kiểu Tây nơi có lời đồn ma quỷ xuất hiện nằm cách xa thị trấn. Quả thật nơi đó là một dinh thự kiểu Tây cổ kính và trang nghiêm, như thể mỗi khi đêm đến đều có những hồn ma ăn diện lộng lẫy cùng nhau khiêu vũ trong đó. Tôi biết được rằng từng có một gia đình sống ở đó đến tầm nửa năm trước thì gặp tai nạn, hiện tại thì không còn ai sinh sống nữa.
Việc tôi quyết định lẻn vào trong dinh thự này không có lý do rõ ràng nào cả. Cũng không phải do thứ gọi là tinh thần phiêu lưu mạo hiểm gì cả. Chỉ là muốn được ở một mình một chút thì chợt nghĩ đến dinh thự này. Chắc hẳn là học sinh tiểu học năm ba cũng đã từng có những phiền não riêng của một học sinh tiểu học năm ba chứ. Có điều tôi đã quên béng mất chuyện đó rồi.
Một ngày nóng nực tháng 7, tôi hướng đến dinh thự kiểu Tây đó trên chiếc xe đạp. Bây giờ tôi không thể nhớ được mình của khi đó đã đạp xe với tốc độ như thế nào. Mặc dù không đến được đó trong vòng ba mươi phút nhưng cũng không mất đến một tiếng đồng hồ. Tôi nghĩ chắc là cỡ vậy thôi.
Lối vào là một cánh cửa bị khóa nhưng vì nó thấp hơn chiều cao của tôi một chút nên không khó để leo vào. Tôi nhảy xuống sân vườn, thở dốc. Dù gì thì cũng không thể vào bên trong tòa nhà, tôi định tìm một bóng cây khuất tầm nhìn từ bên ngoài để nghỉ ngơi một lúc, rồi khi nào thấy thỏa mãn thì sẽ quay về. Thật sự là có ma quỷ ư? Khi lại gần thêm nữa, tôi nhận ra cửa sổ đang hơi hé mở, gió lùa vào trong.
Mặt trời vẫn còn ở trên cao. Tôi ngẩng mặt lên nhìn trời mà cười một mình, giờ này thì làm gì có ma nào dám ra. Những đám mây vũ tích trắng xóa chói lòa dưới ánh nắng.
Vì cửa sổ đang mở nên lẽ ra tôi phải nghĩ đến khả năng có người ở bên trong. Học sinh tiểu học năm ba nhất định phải đủ năng lực tư duy cỡ đó chứ. Thế mà kỳ lạ thay, tôi lại cho rằng cái cửa sổ đó vốn đã luôn mở như thế từ lâu rồi. Chẳng biết vì lý do gì nữa. Hoặc có lẽ là vì dinh thự này quá tĩnh mịch. Giống như cành cây khi còn vươn ra từ thân thì khác hoàn toàn với lúc bị cắt rời và nằm lăn lóc, tòa dinh thự kiểu Tây đó cũng đã đánh mất cái sinh khí vốn có của một nơi từng có người sinh sống. Mọi vật như thể đang nín thở, chậm rãi bị thời gian bào mòn từng chút một.
Tôi luồn cả hai bàn tay vào khe cửa sổ rồi kéo trượt nó, sau đó chui vào bên trong. Sàn nhà bị bám một lớp bụi mỏng. Mỗi bước chân đều vang lên âm thanh khô khốc kỳ lạ. Dừng chân thì âm thanh đó cũng biến mất, sau đó chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Đó thậm chí không thể gọi là yên lặng. Chẳng thể cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào ở nơi vô âm phía trước. Cả tiếng ve kêu phiền toái từ suốt từ nãy đột nhiên đã trở nên xa xăm. Tôi lại càng thấy thỏa mãn mà tiến vào trong dinh thự. Ở đây thì không cần phải dè chừng với bất kỳ ai khác cả.
Ra khỏi hành lang đến sảnh vào thì gặp một cái cầu thang lớn. Leo lên đó lại đến một hành lang khác. Trong số rất nhiều những cánh cửa nằm cạnh nhau ở hai bên trái phải, duy chỉ có cái thứ hai từ trong cùng là đang mở.
Tôi thử nhòm vào căn phòng đó. Có một cái giường nhỏ xinh xắn và một cái bàn làm việc gắn ngăn kéo. Ngoài ra, trên bức tường phía tay phải còn đang dựng một cái thang. Cái thang đó đang thông lên với cái lỗ hình tứ giác mở ra trên trần nhà. Hình như đó được gọi là phòng gác mái nhỉ. Tự nhiên lại thấy phấn khích lạ thường.
Cứ như thế, tôi đã leo đến được căn phòng gác mái nhỏ xíu ở trên đỉnh căn dinh thự rộng lớn. Tôi khá thích thú với mái nhà nhọn hình tam giác mà ngả lưng nằm ra sàn. Đến lúc tỉnh lại thì mới nhận ra có vẻ như mình đã thiếp đi không biết từ lúc nào.
Vừa hé đôi mi ra, tôi liền nhìn thấy một cô gái với mái tóc ngắn. Cô ấy đứng rất gần, đến mức dù tôi đang nằm ngửa, nhìn lên trên đầu thì vẫn lọt vào tầm mắt. Có vẻ cũng là năm trung tiểu học[note73241] giống tôi. Cô gái này nhìn xuống tôi với vẻ mặt vô cảm như thể đang kiểm tra một vũng nước đọng dưới chân vậy.
"Ai vậy?"
Tôi hỏi.
Hẳn là do vừa ngủ dậy nên vẫn chưa thể nắm rõ được tình hình.
"Đấy là lời của mình mới đúng. Rốt cuộc thì cậu ở đâu vào đây vậy?"
Tôi cuối cùng cũng nhớ ra là mình đang tự ý đi vào nhà của người khác. Vì cảm giác thoải mái quá nên thành ra đã rơi vào nhầm tưởng rằng không gian này là của mình.
Tôi vội vàng bật dậy, trước hết phải xin lỗi đã.
"Xin lỗi. Tớ đã nghĩ là không có ai ở đây."
"Nếu là chỗ không người thì được phép đi vào à?"
"Không, không phải như thế. Nhưng tớ nghĩ là sẽ không làm phiền ai."
Cô gái thở dài một tiếng thật lớn, trông như người đã buông bỏ nhiều thứ.
"Thôi kệ vậy. Đúng thật là cũng không phải phiền phức gì."
Khi đối mặt từ chính diện, cuối cùng tôi cũng nhận ra cô gái này xinh đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở. Đây là lần đầu tiên tôi nghĩ một cô gái đồng trang lứa lại xinh đẹp chứ không phải dễ thương.
Cô gái lên tiếng, không thể hiện chút hứng thú nào.
"Cậu tên gì?"
"Tớ là Tsumiki. Chữ Tsumiki viết bởi <Những cái cây chồng lên nhau>[note73242]."
"Tên gì lạ thật."
"Tất cả là lỗi của cái bộ trò chơi Tsumiki[note73243] ấy. Nếu không có nó thì tớ đã có một cái tên rất bình thường rồi."
"Thì ra là vậy. Hình như có thứ đó thật."
"Cậu thì sao?"
"Mình à, phải rồi nhỉ. Mình là thứ giống như hồn ma vậy."
Tôi đã tin vào những lời đó một cách hết sức tự nhiên, và xem đó là sự thật không cần phải nghi ngờ giống như thể đọc lên một công thức tính toán được viết trong sách giáo khoa. Khi tính diện tích tam giác ta lấy cạnh đáy nhân với chiều cao rồi chia hai. Tổng các góc trong của một tứ giác thì bằng 360 độ. Còn cô gái này thì là hồn ma.
"Thế thì, Tsumiki. Cậu có uống Calpis[note73244] không?"
Nói rồi, cô gái khẽ nghiêng đầu.
Trong khi uống Calpis, tôi biết được tên cô gái ma này là Urakawa. Bọn tôi ngồi đối diện nhau trên căn phòng gác mái nhỏ, trò chuyện rất nhiều. Hai đứa cùng tuổi, cùng cung hoàng đạo, nhưng lại khác nhóm máu.
Nghe nói bố mẹ của Urakawa mất trong vụ tai nạn khoảng nửa năm trước, hiện tại thì được nhận nuôi tại ngôi nhà của người ông. Có điều hình như cậu ấy đã quyết định quay về ngôi nhà này chỉ trong kỳ nghỉ hè.
Cô ấy nói.
"Mình đang rất bất ổn định. Chính vì thế nên mới giống hồn ma."
Tôi chẳng hiểu được gì nên cứ thế hỏi lại.
"Bất ổn định?"
Cô gái gật đầu.
"Dù sao thì mình cũng không thể nghĩ rằng nơi mình đang ở bây giờ là chỗ thuộc về bản thân nữa. Ví dụ như cả thế giới này đều được tạo nên từ những bánh răng. Mỗi bánh răng to và bánh răng nhỏ sẽ tương tác với nhau để cùng quay, nhưng mình không cảm giác có thể tương thích với bất kỳ cái nào trong đó cả."
Tôi rất hiểu cảm giác đó.
Nếu phải miễn cưỡng nói về nguyên do mà tôi lẻn vào dinh thự kiểu Tây thì hầu như cũng giống thế. Tôi cũng bất ổn, không biết nơi bản thân thuộc về, thế nên chỉ muốn được ở một mình.
"Không phải là ai cũng sẽ mang cảm giác giống vậy sao?"
Dù cho không thể diễn tả bằng lời, kể cả khi mức độ hay tần suất cảm nhận điều đó cũng đều khác nhau... Chắc hẳn đã từng có lúc bất chợt cảm nhận được cùng một tâm trạng như vậy, ở trong lớp học, trên sân trường hay trên đường về cùng bạn bè.
Nhưng Urakawa lắc đầu.
"Vấn đề nằm ở chỗ nhiều hay ít. Cảm giác này trong mình quá mạnh mẽ, đến mức vô tình bất cẩn làm ảnh hưởng đến đời thực."
"Không hiểu sao cậu lại dùng cách diễn đạt khó hiểu thế."
"Cậu sẽ hiểu ngay thôi. Rằng mình bất ổn định đến cỡ nào."
Cả ngày hôm sau, cả hôm sau nữa, tôi đều đến dinh thự để gặp Urakawa.
Điều khiến tôi hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cậu ấy là chuyện vào ngày thứ ba.
Khi đó bọn tôi đang trò chuyện vu vơ gì đó, như kể về kết thúc của vũ trụ. Chúng tôi nói với nhau về những chuyện mà không ai không nghĩ đến, nhưng lại là những điều mà lý trí buộc phải đè nén trong sâu thẳm trái tim, không cần thiết phải nói ra thành lời. Ở căn phòng gác mái của dinh thự kiểu Tây cùng Urakawa như mang đến thứ ma lực khiến tôi nói về chúng một cách tự nhiên.
Cô ấy nói.
"Vào khoảnh khắc mà bất kể một con người nào được sinh ra, đó là lúc họ sở hữu nhiều tiềm năng nhất. Sau đó thì chỉ có mất dần đi."
"Kể cả có nỗ lực liên tục để tiếp thúc kiến thức và kỹ năng ư?"
"Đúng. Trưởng thành cũng là một hành vi giới hạn tiềm năng. Người có năng lực ngay từ đầu đã nắm giữ khả năng trở nên như thế rồi. Và người đã loại bỏ được khả năng trở nên vô dụng sẽ được gọi là có năng lực."
Ra là vậy, tôi gật đầu.
"Thêm vào đó―――"
Urakawa đang nói thì im lặng giữ đầu bằng tay phải.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Khi tôi định cất tiếng gọi thì cảm thấy như đường nét cơ thể của cậu ấy đang hơi dao động. Kế đến thì tôi có thể nhìn xuyên ra phía sau cơ thể cô ấy. Tôi liền nhớ lại lời của Urakawa. ―――Mình là thứ giống như hồn ma vậy.
Dáng vẻ của Urakawa đang mờ dần rồi biến mất theo thời gian.
Tiếp theo, người ở đó lại là một cô gái tầm học sinh cao trung.
Là Urakawa, tôi nghĩ. Đó là Urakawa đã trưởng thành. Do tóc dài hẳn ra nên ấn tượng có chút khác biệt. Nhưng mà... Làn da trắng, mái tóc đen lộng lẫy như bầu trời đêm, đôi mắt đẹp đến mê người. Ngoài Urakawa ra không còn cô gái nào khác có thể đẹp đến thế này.
Cô gái tiếp tục, nở nụ cười mà tôi hiếm khi thấy. Một nụ cười chân thật mà lạnh lùng.
"Thêm vào đó, người đánh mất tất cả tiềm năng thì chính là đã chết."
Urakawa đã nói bản thân là thứ như hồn ma. Cậu ấy đã nói về nó trước cả khi kể tên và khối lớp. Thế thì phải chăng cậu ấy đã đánh mất mọi tiềm năng rồi ư?
Tôi lại nghe thấy giọng nói vô cùng thanh cao, trong vắt ấy.
"Đây là giới hạn cao nhất rồi. Mình không còn tương lai phía sau nữa."
Tôi không hiểu được ý nghĩa đằng sau, nhưng nghe thật đáng sợ.
"Mảnh ghép đã mất có tìm lại được không? Đó là điều duy nhất khiến mình bận tâm."
Tôi nhận ra trên ngón giữa bàn tay phải của cô ấy được quấn băng cá nhân. Đó là một miếng băng dán có in hình chú gấu màu vàng ngộ nghĩnh, trông không hề hợp với cô ấy.
Dáng vẻ của cô ấy lại dao động, rồi kế đến, Urakawa tóc ngắn mà tôi đã nhìn quen mắt lại hiện ra. Trong khi tôi đang sững sờ, cậu ấy thản nhiên lấy một cuốn sổ ghi chú ra từ trong túi, rồi viết lên gì đó bằng bút bi. Tôi vô thức liếc nhìn vào cuốn sổ ghi chú đó. ―――Tương lai, mười lăm tuổi, mùa hè. Chúng được viết bằng nét chữ tròn trịa đến không ngờ.
Sau đó cô ấy nhìn sang tôi.
"Lúc nãy mình của tương lai đã xuất hiện nhỉ?"
Được hỏi nên tôi gật đầu.
"Đó là sự bất ổn định của mình. Mình không thể tồn tại ổn định trong dòng thời gian này. Thỉnh thoảng mình sẽ lại dao động rồi hoán đổi với mình của tương lai hoặc quá khứ."
Chuyện này nghe không thật tí nào. Nhưng nếu là Urakawa... Nếu là cô gái kỳ bí này thì có khả năng là thế thật.
"Mình đã nói những gì?"
Tôi thuật lại những gì cô ấy đã nói.
"Người đánh mất tất cả tiềm năng thì chính là đã chết."
"Ngoài đó ra?"
Tôi nói tiếp.
"Đây là giới hạn cao nhất rồi. Mình không còn tương lai phía sau nữa."
Urakawa mở to mắt như tỏ vẻ ngạc nhiên một cách hiếm thấy.
"Mình đã nói như thế ư?"
"Ừm. Sau đó thì <mình bận tâm về mảnh ghép đã mất>, kiểu vậy. Chỉ thế thôi."
Cô ấy nhíu máy lại. Đến cả nếp nhăn giữa hai chân mày cũng khiến tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nó.
"Mình kia có ngoại hình như thế nào vậy?"
"Áo blouse trắng cùng với quần slacks màu xanh chàm đậm. Tóc thì dài đến cỡ ngang lưng."
"Tuổi thì sao?"
"Có lẽ tớ nghĩ tầm học sinh cao trung. Có điều không dám chắc lắm."
"Cậu còn nhận ra gì nữa không?"
Nghe hỏi, tôi nhớ lại.
"Ngón giữa bàn tay phải có đeo băng cá nhân đấy. Trên đó là hình một chú gấu màu vàng."
"Ra vậy."
Cô ấy khẽ nheo mắt.
Sau đó cô liền nở một nụ cười, giống với kiểu mà cô ấy của tương lai đã làm.
"Thú vị thật đấy. Vô cùng, vô cùng thú vị."
Một nụ cười chân thật mà lạnh lùng.
*
Đây là chuyện của khoảng bảy năm trước.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi đã chạy đến dinh thự kiểu Tây bằng xe đạp mỗi ngày để gặp Urakawa. Mỗi khi về lại nói "Hẹn gặp ngày mai", cô ấy cũng đáp lại "Hẹn mai gặp". Đến khi mùa hè kết thúc, chúng ta đã hứa với nhau rằng sẽ gặp lại vào mùa hè tiếp theo. Lúc nào cũng là tôi đưa ra đề xuất còn Urakawa thì gật đầu. Dù đã trao đổi cả số điện thoại nhưng tôi chưa hề gọi cho cô ấy lấy một lần.
Tôi trải qua cả mùa thu, mùa đông và mùa xuân mà vẫn nghĩ mãi về chuyện ở căn phòng gác mái vào mùa hè.
Ngay cả khi lúc này đã trở thành học sinh cao trung, điều đó vẫn không thay đổi.
Mặc dù Urakawa quả nhiên thỉnh thoảng khi thì lại trở thành dáng vẻ của tương lai, khi thì lại trở thành dáng vẻ của quá khứ một cách không ổn định, nhưng điều đó không làm mất đi sự quyến rũ của cô ấy.
(2)
Hãy cùng giải thích về hiện tượng đã xảy ra với Urakawa nào, về cái hiện tượng mà cô ấy ở một thời điểm khác sẽ xuất hiện bởi sự dao động bất ổn định đó.
Nó xảy đến một cách tự động mà không bị ảnh hưởng bởi ý chí của Urakawa. Chúng tôi còn không biết bao giờ nó sẽ xảy ra. Nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào suốt hai mươi bốn tiếng từ năm này sang năm khác. Có thể nói dấu hiệu là một cơn đau đầu, với tần suất ba ngày một lần.
Chúng tôi gọi hiện tượng xảy ra với Urakawa là "hoán đổi".
Urakawa sẽ hoán đổi với cô ấy ở một thời điểm khác. Urakawa của hiện tại sẽ đi đến quá khứ hoặc tương lai chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, còn Urakawa của quá khứ hoặc tương lai sẽ đi đến hiện tại này. Chúng tôi không biết cô ấy của thời điểm nào sẽ được hoán đổi. Dù bọn tôi đã quyết định là sẽ gặp nhau trong kỳ nghỉ hè, nhưng có khi Urakawa được hoán đổi đang quấn khăn choàng cổ lại xuất hiện.
Vì bị hoán đổi với nhau nên Urakawa và Urakawa của thời điểm khác chưa bao giờ gặp được nhau. Về cơ bản thì chỉ có duy nhất một Urakawa tồn tại ở thế giới này. Nhưng đây có vẻ không phải là quy luật tuyệt đối. Chỉ là đã có xuất hiện ngoại lệ đúng một lần.
Đó hình như là vào ba năm trước, mùa hè chúng tôi là học sinh năm nhất sơ trung.
Sau khi Urakawa dao động và biến mất như mọi khi, Urakawa ở thời điểm nào đó khác lại không hề xuất hiện. Tôi còn tưởng Urakawa đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này rồi. Tôi thật sự đã nghĩ như thế. Nhưng vài giây sau, Urakawa của mọi khi đã quay lại. Urakawa của hiện tại biến mất, rồi Urakawa của hiện tại lại xuất hiện.
Cô ấy mang một biểu cảm kỳ lạ, không rõ là khó chịu hay vui vẻ. Ít nhất thì không phải là vẻ vô cảm như thường ngày. Cậu ấy mím chặt môi dưới mái tóc ngắn mượt mà.
Tôi hỏi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cậu ấy trả lời.
"Chỉ là một điều đương nhiên đã xảy ra một cách đương nhiên thôi."
Tôi không hiểu nổi ý nghĩa của câu nói đó.
Hễ mà nhắc đến chuyện của thời điểm này thì cô ấy lại trở nên im lặng một cách khó hiểu, nên nó đã mãi trở thành một việc không rõ chân tướng.
*
Phần lớn số ngày trong kỳ nghỉ hè, tôi đều dành thời gian ở căn phòng gác mái. Ngày hôm đó cũng vậy, tôi kê cái đệm mà mình tự ý mang đến dưới ngực, rồi nằm sấp xuống. Rồi cứ thế nhặt lấy đây đó những mảnh ghép của trò chơi xếp hình có hàng đống mảnh mà lắp vào bên cạnh phần đã hoàn thành.
Đó là một bộ xếp hình kỳ quái. Tất cả các mảnh ghép đều trắng xóa, không hề được vẽ một bức hình nào. Chúng có tổng cộng vừa đúng 1000 mảnh. Có vẻ khi hoàn thành sẽ tạo nên một hình chữ nhật màu trắng có chiều dài 75 centimet và chiều rộng 50 centimet.
Bộ xếp hình này được Urakawa mua vào khoảng ba năm trước. Lần đầu thấy nó, tôi đã nghĩ rằng rốt cuộc ai lại đi tạo ra cái thứ như này chứ, nhưng rồi tôi và Urakawa cũng đã xếp xong được tầm tám phần.
Hai đứa đã quyết định sẽ thay phiên cùng nhau lắp từng mảnh một, bây giờ là lượt của tôi. Urakawa đang dựa vào tường, đọc một cuốn sách gì đó có bìa cứng. Trên bìa được viết những từ vựng bằng chữ cái Latinh mà tôi không biết.
"Tsumiki."
Bị gọi tên, tôi quay sang nhìn cậu ấy thì không biết từ lúc nào, cô ấy đã hoán đổi với Urakawa thời bé. Chắc là hồi năm cao tiểu học[note73241]. Dạo gần đây cứ hoán đổi thì Urakawa bé sẽ luôn xuất hiện. Tôi hơi tò mò chuyện mái tóc của cô ấy đang bị ướt một chút.
"Mình của thời điểm này bao nhiêu tuổi rồi?"
Được hỏi nên tôi trả lời. Tôi đã nghe câu hỏi này biết bao lần rồi.
"Mười lăm tuổi đấy. Năm nhất cao trung rồi nhưng vẫn chưa đến sinh nhật."
Cô gái gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi tiếp tục.
"Thế rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?"
"Chỉ là vài trò tiêu khiển để cảm thấy vui vẻ bằng mấy tấm bìa cứng ấy mà. Khi cậu trở thành học sinh sơ trung thì cũng sẽ hiểu."
"Quan hệ với mình vẫn tốt đẹp chứ?"
"Ít nhất thì tớ nghĩ là tốt. Còn phía cậu thì sao?"
"Mình cũng thấy tốt."
"May quá. Từ xưa đến nay tớ cứ lo không biết có đang bị cậu ghét thầm trong lòng không nữa."
Cô ấy gật đầu lần nữa rồi biến mất.
Tiếp theo, cô gái năm nhất cao trung đã quay trở lại.
"Mình của bây giờ cũng nghĩ là quan hệ với cậu đang rất tốt đấy."
Tôi cố nén nụ cười khổ.
"Trí nhớ của cậu tốt thật đấy."
Urakawa vẫn nhớ cuộc trò chuyện chỉ vài giây dù đối với cô ấy đã là nhiều năm trước rồi.
Có một chuyện cô ấy luôn thực hiện như một thói quen mỗi khi xảy ra hoán đổi. Cô ấy sẽ rút sổ ghi chú và bút ra từ trong túi, rồi ghi chép lại nơi đã bị hoán đổi. Chẳng hạn như là "Quá khứ, mười một tuổi, mùa hè".
Vừa liếc mắt nhìn dáng vẻ đó, tôi đưa tay lấy một mảnh ghép mới. Dù đã thử khoảng ba chỗ nhưng chẳng vừa khít vào đâu cả. Urakawa viết ghi chú xong lại cầm lấy cuốn sách bìa cứng lên tay.
Tôi vừa nghe thấy tiếng lật trang thì cô ấy cũng nhỏ giọng trầm trồ. Đó là kiểu giọng lấp lửng nửa chừng như "A" với "Ui".
"Có chuyện gì à?"
Tôi ngẩng mặt khỏi bộ xếp hình.
Cô ấy lơ đễnh ngắm nhìn đầu ngón tay, là ngón giữa bàn tay phải.
"Có vẻ như mình bị trang giấy cắt vào đầu ngón tay rồi. Cũng không có gì to tát cả."
Tôi nhổm dậy, lại gần cô ấy trong khoảng ba bước nhỏ. Trong lúc đó, tôi nhét tay vào túi quần jeans và kiểm tra xem món đồ mình cần có đang nằm ở trong không.
"Nhưng mà khi lật trang thì cũng đau chứ?"
Tôi lấy ra một cái băng cá nhân màu vàng. Sáng nay tôi nhận được nó khi mua sắm ở nhà sách. Mối liên hệ giữa cuốn sách trinh thám bìa mềm đậm chất giải trí và miếng băng cá nhân màu vàng vẫn chưa có thám tử nào làm sáng tỏ được.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, quấn băng cá nhân lên đầu ngón tay. Nếu không phải là cơ hội như thế này thì không dễ gì chạm được vào cậu ấy cả.
"Cảm ơn cậu."
Nói rồi, cô ấy nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay. Nếu ánh mắt chỉ lệch xuống vài phân thôi, thì trông cứ như cô ấy đang nhìn vào đường chỉ tay mà tiên đoán tương lai của chính mình vậy.
"Nó được in cả hình con gấu nè."
Tôi lại quay về với bộ xếp hình, nhặt đại một mảnh.
"Thế ư? Tớ không để ý lắm. Nó là đồ tặng kèm ấy mà."
Ngay khi tôi vô thức đặt mảnh ghép hình xuống, nó vào rất trơn tru và ăn khớp một cách gọn gàng. Cảm giác sung sướng dâng trào khi tìm ra đúng chỗ cho đúng vật theo đúng trật tự. Mỗi khi vui vẻ về những chuyện thế này, tôi cảm thấy như mình có thể tin vào thuyết tính thiện[note73245].
"Đến lượt của cậu rồi đấy."
Urakawa cẩn thận chêm thẻ đánh dấu vào cuốn sách, rồi đi về phía này. Tôi nằm ngửa ra, dùng miếng đệm làm gối đầu, rồi nhặt lấy một quyển sách bìa mềm đang bị vứt lăn lóc ở gần đó.
"Mình có chuyện khá quan trọng."
Urakawa nói.
"Chuyện gì vậy?"
Tôi bật người dậy.
"E rằng là mảnh của bộ xếp hình không đầy đủ."
Tôi đưa mắt xuống hình chữ nhật màu trắng bị khuyết mất vài phần.
"Cậu thử đếm rồi à?"
"Chưa. Nhưng chuyện mảnh ghép hình bị mất thì đã được báo từ bảy năm trước rồi, theo lời của mình đã đeo cái băng cá nhân này."
Cô ấy cho tôi xem bàn tay phải.
"Thế thì khó rồi."
Chúng tôi đã tiêu khá nhiều thời gian cho bộ xếp hình này. Tôi đã biết rõ rằng dù có hoàn thành thì nó cũng chỉ là một tấm chữ nhật mỏng trắng xóa. Tuy vậy thì tôi đã tận hưởng việc hoàn thành nó với mong đợi là ngay khi lắp được mảnh cuối cùng vào, biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra như là một nữ thần xinh đẹp xuất hiện thì sao.
"Ngoài ra còn một điều nữa."
Cô ấy vừa đếm số mảnh ghép hình vừa nói.
"Có vẻ như mình sắp sửa biến mất rồi."
Tôi vừa cùng đếm số mảnh, vừa nhớ lại câu chuyện đã được nghe từ Urakawa hồi trước. Khi ấy cô ấy mới chỉ là học sinh tiểu học năm hai. Urakawa đã từng sống cùng gia đình ở dinh thự này. Câu chuyện về người mẹ dịu dàng và người bố điềm đạm ở cạnh cô ấy cứ như thể là thời đại thần thoại.
Vào một buổi chiều tà mùa đông, Urakawa cùng bố mẹ cô ấy lên xe hơi để đi đến nhà hàng nằm cách đó một đoạn. Người bố ngồi ở ghế lái, Urakawa ở ghế phụ, còn mẹ người mẹ ở ghế sau.
Chiếc xe rời khỏi con đường hẹp của khu dân cư, sắp sửa ra đến quốc lộ. Họ dừng lại vì đèn đỏ, rồi đi tiếp khi đèn chuyển xanh. Ngay sau đó, cô ấy nghe thấy một tiếng còi xe lớn, rồi tầm nhìn bị nhuộm một màu đen kịt.
Khi mở mắt ra, Urakawa đã nằm trên giường bệnh viện. Cô ấy nói là không nhớ được nhiều về chuyện lúc đó lắm. Một chiếc xe hơi cỡ lớn đã đâm vào xe của nhà Urakawa từ bên cạnh. Lúc xe cấp cứu đến nơi thì cả người bố và người mẹ đều đã ngừng thở. Urakawa nói rằng, câu chuyện đơn giản chỉ có thế nhưng cảm giác như đã nghe đi nghe lại biết bao nhiều lần.
Phải một tháng trôi qua kể từ đó thì cô ấy mới được xuất viện. Nhưng bố mẹ cô ấy thì đã chỉ còn lại mỗi tro cốt. Vì đầu bị đập mạnh nên cô ấy đã không thể nào rời khỏi bệnh viện, do đó đã không thể có mặt tại lễ tang của bố mẹ.
Urakawa sau khi xuất hiện đã sống tại nhà của ông. Cô kể rằng ông của cô ấy là người chẳng hề quan tâm đến bất cứ điều gì cả. Người bà thì đã sớm đi sang thế giới bên kia, thế nên chỉ có cô ấy và người ông không mấy gần gũi sống chung hai người với nhau.
Đêm đầu tiên đó, Urakawa ngồi ở góc phòng nghĩ về nhiều thứ.
Đầu tiên là về chuyện bố mẹ không còn nữa, tiếp đến là về cái chết, sau đó nghĩ rằng mình nên khóc, nhưng cớ sao nước mắt chẳng hề tuôn rơi. Cuối cùng, cô ấy nhận thấy nơi bản thân đang ở không còn chút gì giống với hiện thực từng biết.
Buổi đêm mà mình biết là thứ như này ư. Hiện thực mà mình biết là thứ như này ư. Bản thân mà mình biết là như thế này ư. Cảm giác mọi thứ đều khác lạ. Không còn trông thấy được thứ màu trắng ra màu trắng, không còn trông thấy thứ màu đen ra màu đen.
Tôi nghĩ khi ấy, Urakawa đã không còn hiểu được gì nữa. Chỉ cần hiểu dù chỉ một chuyện, cậu ấy sẽ có thể bật khóc ngay. Chỉ thế thôi, cậu ấy sẽ có thể trở lại thành một cô bé bình thường. Tôi nghĩ chắc chắn là như thế.
Nhưng mà cô ấy đã không thể nhận thức được chính bản thân mình nữa. Bây giờ, dù có thế nào cũng sẽ không hiểu được bản thân đang ở nơi đâu, có thật sự là nên ở đây hay không.
Tôi tưởng tượng đến bóng dáng của Urakawa năm hai tiểu học, đơn độc trong đêm mùa đông. Cô ấy lặng lẽ ngồi trong góc phòng, không một biểu cảm. Một lát sau, cô ấy áp tay lên trán mình. Thứ đầu tiên cảm nhận được không phải cơn đau mà là cảm giác dao động, cậu ấy đã nói vậy. Cảm giác đó giống như cơn say, chẳng mấy chốc chuyển thành cơn đau đầu, rồi nó dữ dội hơn, khiến ý thức trở nên mơ hồ.
Mình sẽ cứ thế này mà biến mất, Urakawa đã tin là như vậy. Cậu ấy nói rằng không hiểu sao lại nghĩ đó là cái kết tự nhiên nhất, không có gì phải buồn.
Nhưng Urakawa không hề biến mất.
Chỉ là cô ấy nhận ra, không biết từ lúc nào quang cảnh xung quanh đang thay đổi.
Cô ấy đang ở trong dinh thự mà bản thân sinh ra và lớn lên. Ánh nắng chói chang chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu đang vọng thẳng vào. Sàn nhà bám một lớp bụi mỏng, trong nhà không có sự hiện diện của bất kỳ ai.
Lúc đó cô ấy đáng lẽ phải nhớ lại sự hoài niệm, cô đơn, nỗi buồn khi đối mặt với tổ ấm của bản thân khi xưa. Và nếu có thể, thì là lúc nước mắt nên rơi.
Thế nhưng cô ấy quả nhiên chẳng cảm thấy gì cả. Thậm chí còn không nghĩ rằng dinh thự đó là ngôi nhà của mình. Chẳng mấy chốc, cô ấy lại nhận ra mình đang ở căn phòng tại nhà ông.
Đó là trải nghiệm về lần hoán đổi đầu tiên của Urakawa.
"Quả đúng là không đủ một mảnh."
Urakawa của hiện tại nói.
Dù có đếm lại bao nhiêu lần, số mảnh ghép của bộ xếp hình vẫn chỉ là 999 mảnh.
Tôi cuối cùng cũng nhớ lại chuyện gặp phải lần hoán đổi đầu tiên của Urakawa. Đó là chuyện của bảy năm trước.
Urakawa đã xuất hiện khi đó quả thật quấn một băng cá nhân màu vàng trên ngón giữa bàn tay phải. Cái băng cá nhân kia còn được in hình một con gấu. Rồi cô ấy nói. ―――Mảnh ghép đã mất có tìm thấy được không? Đó là điều duy nhất khiến mình bận tâm.
Tôi cầm một mảnh ghép hình lên. Nó là 1 mảnh trong 1000 mảnh. Và 1 mảnh khác trong 1000 mảnh giống như thế đã biến đi đâu mất rồi.
Urakawa vẫn nói với vẻ lạnh lùng như mọi khi.
"Mình đã có dự cảm về chuyện này từ khá lâu rồi."
Cô ấy chọc nhẹ mảnh ghép hình bằng đầu ngón tay. Ngón tay thật thon dài, móng tay tròn trịa hình bầu dục.
"Tsumiki, cậu cũng nhận ra rồi đúng không? Khi mình dao động rồi hoán đổi, chỉ xuất hiện những mình từ học sinh tiểu học đến cao trung. Giới hạn thấp nhất là tám tuổi. Vì là độ tuổi mình lần đầu hoán đổi nên đó không thể sai được.
Đương nhiên, tôi đã từng nghĩ về nó. Vì Urakawa nhỏ cũng đã rất nhiều lần hỏi về tuổi tác rồi nên làm sao có chuyện tôi lại không để ý được cơ chứ.
Cô ấy lắp một mảnh vào rìa của bộ xếp hình đang dần hoàn chỉnh. Trông phần lồi lõm thì khá giống đấy nhưng nó lại không khớp. Cô nói.
"Thế còn giới hạn cao nhất?"
Tôi lưỡng lự về câu trả lời này.
Urakawa thả nhẹ cái bụp mảnh ghép đang cầm trên tay từ nãy đến giờ, rồi vươn tay đến một mảnh ghép khác.
Tôi khẽ thận trọng thở dài như để cậu ấy không nghe thấy, rồi đành đáp lại.
"Theo những gì tớ biết thì giới hạn cao nhất là mười lăm tuổi nhỉ."
Nói cách khác, chính là tuổi hiện tại của Urakawa.
"Mình đã nghĩ suốt từ dạo trước rồi. Vì lẽ gì mà mình lại không hề hoán đổi với bản thân của tương lai xa hơn."
Bỗng nhiên tôi không muốn nghe thấy những lời tiếp theo nữa.
Vậy mà, cậu ấy vẫn nói.
"Chắc hẳn là vào độ này, mình sẽ tan biến luôn nhỉ."
"Tan biến ư?"
"Nghĩa là, mình đã sắp đến hồi kết rồi."
Cô ấy lặng lẽ nhìn mảnh ghép.
"Mình không biết liệu cái kết đó sẽ trông như thế nào. Có thể là mất mạng vì tai nạn giao thông, hay biết đâu là mình đang mắc bệnh nan y mà chẳng hay biết gì. Bởi vì đây là một bí ẩn nên có khả năng mình chỉ đơn thuần là tan biến đi thôi."
Một Urakawa dao động bất ổn như là hồn ma.
Việc đơn giản tan biến đi chắc là điều hợp lý nhất rồi, tôi nghĩ vậy. Khả năng mà cậu ấy tan biến đi thực tế đến nỗi gợi cho tôi một cảm giác mang tính bản năng, giống như nỗi sợ hãi khi đi trên con đường vắng ban đêm.
Tôi lắc đầu.
"Chưa chắc đã là thế đâu. Biết đâu chỉ là tình cờ mà Urakawa của tương lai mãi đến lúc này vẫn chưa xuất hiện thì sao."
"Cậu nghĩ vậy thật à?"
"Khả năng đâu phải bằng không."
"Nhưng gần như là sát bằng không."
Tôi chẳng thể nào gật đầu đồng ý với lời của cô ấy. Trong bảy năm này đã bao lần xảy ra hoán đổi rồi nhỉ? ―――Cứ cho là ba ngày một lần, thì đã có khoảng tám trăm năm mươi lần rồi. Nếu như trong đó đến một lần cũng không có thì quá rõ ràng rồi. Nếu đây là chuyện của ai đó khác, tôi hẳn đã trả lời như vậy.
"Cậu vẫn nhớ chứ? Vào bảy năm trước, lúc mà mình đang quấn cái băng cá nhân này xuất hiện trước mặt cậu, đã nói rằng đây là giới hạn cao nhất nhỉ."
Tôi gật đầu. Cứ ngỡ là đã quên nhưng rồi vẫn nhớ lại.
Urakawa tiếp tục.
"Nói cách khác, có thể xem là việc hoán đổi của mình sẽ kết thúc tại thời điểm đó."
Kết thúc của việc hoán đổi...
"Cậu của tương lai tại sao lại biết được chuyện đó chứ?"
"Đơn giản thôi mà. Nếu như việc hoán đổi với mình của thời điểm xa hơn mười lăm tuổi, tức là mình của tương lai kể từ lúc này chưa từng xảy ra, chỉ đơn thuần đếm số là biết được ngay."
Quả đúng là chuyện đơn giản thật.
Chẳng hạn như Urakawa chín tuổi hoán đổi với Urakawa mười bốn tuổi. Trong trường hợp này, khi Urakawa trưởng thành đến mười bốn tuổi, nhất định sẽ hoán đổi với Urakawa chín tuổi. Đến một lúc nào đó thì cậu ấy sẽ hoán đổi với quá khứ bằng với số lần hoán đổi với tương lai. Nếu hai con số này không bằng nhau thì sẽ sinh ra mâu thuẫn.
"Dựa trên ghi chú của mình cho đến bây giờ, mình của tương lai kể từ hiện tại sẽ còn hoán đổi bảy lần nữa."
Còn bảy lần nữa.
Ngay khi tất cả kết thúc, cậu ấy sẽ không hoán đổi với quá khứ nữa. Hơn nữa cho đến tận bây giờ lại chưa từng hoán đổi với tương lai dù chỉ một lần. Việc hoán đổi của cậu ấy sẽ kết thúc.
"Cũng chỉ là không còn hoán đổi nữa thôi mà, cậu đâu cần phải đến mức biến mất đâu. Biết đâu sẽ chỉ là trở lại thành một cô gái bình thường thôi."
Trở thành một Urakawa không còn bất ổn định, không phải hoán đổi.
"Nhưng mà mình không thể tưởng tượng ra một khả năng nào khác. Mình cũng đã có thứ có thể xem như bằng chứng cho chuyện đó rồi."