Từ Thanh Đào hối hận rồi, bây giờ cô đang rất hối hận.
Cô hối hận tại sao khi ra ngoài cô lại không đeo chiếc nhẫn cưới kim cương mười carat chói mắt của mình!
Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Trình Gia Di còn không bằng một phần ba viên kim cương của cô.
Cảm xúc hối hận đã đạt tới đỉnh điểm.
Một kịch bản Tấn Giang vả mặt nữ chính hay ho đến nhường này.
Sao cô lại cứng đầu bỏ lỡ mọi thứ chỉ vì những sai lầm của mình cơ chứ!
Cõi lòng cô nát tan chao đảo, nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài.
A a a a, tức chết cô rồi, cô hối hận quá!
Khi nhân viên đóng gói cà vạt, Từ Thanh Đào ngồi trong phòng chờ dành cho khách hàng VIP, cô điên cuồng bóc phốt với Tạ Sênh.
[Cậu chưa từng thấy loại trà xanh này nhiều thủ đoạn cỡ nào đâu, một phút thôi mà có đến mười động tác giả vờ hất tóc, tài liệu biểu diễn bắt buộc của Học viện Điện ảnh Vân Kinh mà không có cô ta chắc chẳng ai thèm xem [*]:)]
[*] Ở đây Từ Thanh Đào đang nói mỉa, cà khịa Trình Gia Di “nhập vai” trà xanh quá điêu luyện, nếu diễn xuất cỡ này mà không được lấy làm tài liệu diễn xuất thì cỡ nào mới được,… kiểu vậy.
[Chỉ nóng lòng muốn khoe khoang với tớ chiếc nhẫn kim cương mà gã đàn ông xấu xa kia tặng cô ta, người mẫu cũng chẳng kính nghiệp được như cô ta (mỉm cười)]
Tạ Sênh: [Cảm giác nhập vai mạnh mẽ thật đấy, tớ đã bắt đầu tức rồi đây này! (siết chặt nắm đấm)]
Tạ Sênh: [Chồng cậu đâu? Cậu ấy có đến hay không, à không cần gấp, cái cần gấp là chiếc thẻ đen không hạn mức của cậu ấy có đến hay không ấy? (siết chặt nắm đấm)]
Xem đến đây, Từ Thanh Đào chợt ngây người.
Hình như mấy ngày trước Trần Thời Dữ có đưa cho cô một tấm thẻ phụ.
Không, không, không…
Từ Thanh Đào sắp từ bỏ suy nghĩ đáng sợ của mình! Đừng bị mật ngọt chết ruồi của chủ nghĩa tư bản mê hoặc chứ!
Hôm nay quen tay quẹt thẻ phụ của ông lớn.
Rồi ngày mai quẹt thẻ phòng của ông lớn luôn thì sao?!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, không hiểu sao cô lại không kìm được suy nghĩ trong lòng mình, trong đầu chợt hiện ra gương mặt điển trai vừa không nghiêm túc lại vừa hấp dẫn của Trần Thời Dữ.
Nếu anh biết cô có suy nghĩ quẹt thẻ phụ của anh rồi lại còn quẹt thẻ phòng của anh, có lẽ là cái tên đàn ông xấu xa đó sẽ dùng đôi mắt phượng đẹp tuyệt vời đầy sắc lạnh mà nhìn cô rồi cười như không cười. Khóe mắt anh hướng xuống, lông mày hơi nhướn lên, đuôi mắt xếch xếch, trông vô cùng quyến rũ.
Sau đó u ám lên tiếng:
“Quẹt thẻ của tôi, ngủ với tôi!”
“Mọi điều tốt đẹp trên thế gian này đều do một mình em chiếm hết, đúng không?”
A a a a a!
Miêu tả cụ thể quá đi! Như thể đã bị Trần Thời Dữ giễu cợt một vố vậy! Từ Thanh Đào dùng sức mà xoa thật mạnh vào gương mặt mình, dùng cách cảm nhận khuôn mặt mềm mại để xoa dịu cảm giác ngượng ngùng.
Cô vội vã đè nén thói ham hư vinh vừa chớm nở trong lòng mình.
Nhét thẻ phụ của ông lớn vào chỗ sâu nhất trong chiếc túi xách mini của mình.
…
Oan gia ngõ hẹp, vì vừa đụng phải Trình Gia Di, Từ Thanh Đào đã mất hết hứng thú dạo phố.
Sau khi quẹt thẻ tiêu hết tám nghìn tệ để mua cà vạt, trợ lý Triệu lại gọi đến.
Kể từ khi rời khỏi đồn cảnh sát, Trần Thời Dữ đã sắp xếp tài xế lái xe, vệ sĩ và trợ lý chuyên nghiệp dành riêng cho cô.
Từ Thanh Đào có chút không thoải mái với việc có nhiều người hộ tống cô kỹ càng như vậy mỗi khi cô ra khỏi nhà, vì quá khoa trương nên khi đi trên đường sẽ dễ bị người qua đường hiểu nhầm rằng, đây là một kẻ điên đang quay những video ngắn quê mùa. Xin cảm ơn!:)
Nhưng, đến nay vẫn chưa bắt được kẻ bị tình nghi. Nếu cô nói không sợ thì đó chính là giả, cho dù không thích lắm nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Trần Thời Dữ.
Nhưng mà, điều khiến Từ Thanh Đào khá bất ngờ đó chính là, cô cho rằng Trần Thời Dữ sẽ tuỳ tiện chỉ định một trợ lý đến chăm sóc cô, thế mà cô không ngờ người đó lại là Triệu Dương.
Thân là nhân viên lâu năm bên cạnh Trần Thời Dữ, ngoài mặt Triệu Dương là trợ lý của anh, nhưng thực tế là anh ấy cũng kiêm luôn một nửa chức phó tổng giám đốc của tập đoàn.
Khiến phó tổng giám đốc của Hằng Gia đến làm trợ lý cho một cô phóng viên nhỏ bé của một tòa soạn báo như cô, thì chỉ có thể nói rằng, ông lớn cũng coi trọng cuộc hôn nhân giả này đấy chứ.
Khi rời khỏi cửa hàng sang trọng, Trình Gia Di và Dương Hân đã quẹt thẻ trả tiền xong xuôi.
Nói chuyện lớn tiếng như thể là sợ cô nghe không rõ:
“Chị Gia Di, chị tốt với chồng chị thật đấy, em là phụ nữ mà em còn thấy ngưỡng mộ anh ấy cơ!”
“Ừ, vì từng mất đi một lần nên sau khi tái hợp mới càng phải trân trọng hơn!”
…
Từ Thanh Đào hít một hơi thật sâu, kìm nén ham muốn đập túi xách lên đầu hai người phụ nữ này.
Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn, việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn.
Nghĩ về kế hoạch B, nghĩ về Trần Thời Dữ.
Tái hợp thì tái hợp, nhẫn nhịn đi nào.
Thế nhưng, đột nhiên cô nhìn thấy tấm thẻ mà Trình Gia Di chìa ra.
Từ Thanh Đào ngây người, cô rất quen với tấm thẻ phụ này, là thẻ tín dụng mà Tống Gia Mộc mở tại Ngân hàng Minh Thần [*].
[*] Được biết, những chương trước giới thiệu Tống Gia Mộc là ông chủ của Ngân hàng đầu tư Phong Hành nhưng theo bản gốc, ở đây là Ngân hàng Minh Thần. Có thể là chi nhánh hay ngân hàng con của Phong Hành, hoặc đơn giản là tác giả nhầm lẫn ở đây. Mình vẫn để giống với bản gốc, bạn có thể nghĩ theo hướng mà bạn muốn về hai ngân hàng này nhé.
Yêu đương một năm trời, Tống Gia Mộc chưa từng nhắc tới việc sẽ mở thẻ ngân hàng cho cô.
Cho dù đó là khi họ bàn bạc chuyện kết hôn, anh ta cũng không có bất kỳ thái độ nào.
Còn cho rằng Tống Gia Mộc không có thói quen mở thẻ cho người nhà.
Không ngờ rằng, hoá ra thẻ người nhà này không thể mở cho cô! Chỉ có thể mở cho Trình Gia Di thôi đúng không?
Cảm giác nghẹt thở xộc thẳng lên đỉnh đầu cô.
Thậm chí trong đầu cô còn hiện lên lời giải thích của Tống Gia Mộc.
Chắc anh ta đang có bộ dạng cau mày, sốt ruột.
Đừng hỏi làm gì, có hỏi thì cũng chỉ nhận được câu trả lời là, chị gái cô đã vì cô mà mất đi nhiều thứ, mở cho cô ta một cái thẻ thì đã sao?
Đúng vậy, bởi vì Từ Thanh Đào luôn nhượng bộ hết lần này đến lần khác.
Dẫn đến hệ luỵ về sau, không chỉ mở một tấm thẻ ngân hàng, mà còn có thể thuê phòng, mở một bữa tiệc đính hôn!
Được lắm, đôi cẩu nam nữ này!
Từ Thanh Đào tức đến nỗi mặt không biểu cảm, bóp nát chai Coca, nước Coca cứ thế mà chảy ào ào xuống đất.
Trợ lý Triệu liếc thấy, hoàn toàn không dám nói năng gì.
Nhớ tới dáng vẻ mở không nổi nắp chai nhựa của Từ Thanh Đào trước mặt Tổng Giám đốc lần trước!
Trợ lý Triệu càng không dám hé răng nói gì!
…
Khi Dương Hân đẩy Trình Gia Di xuống tầng, vừa khéo nhìn thấy Từ Thanh Đào đi xuống gara để xe dưới tầng hầm.
Phía sau còn có một người đàn ông cao lớn xách túi cho cô. Anh ấy đeo kính, trông rất lịch sự, tao nhã.
Ánh mắt của Trình Gia Di thoáng khựng lại.
Đột nhiên cô ta nhớ tới Từ Thanh Đào từng nhắc đến “chồng”.
Một suy nghĩ không thực tế nảy ra trong lòng cô ta, rồi nó dần rõ rệt hơn.
Với sự hiểu biết của Trình Gia Di về Từ Thanh Đào, cho dù đó có là suy nghĩ không thực tế đến mức nào, thì chỉ cần xuất hiện trên người cô thì nó không còn khác thường nữa.
Loại chuyện kiểu như, vì để mình không bị mất mặt mà chuyển hướng sang tìm người bạn trai khác…
Cũng là chuyện mà cô có thể làm ra được.
Trình Gia Di khẽ cười một tiếng, mang theo chút khinh bỉ.
Dù rằng so với những người đàn ông bình thường khác, thì người đàn ông xách túi cho Từ Thanh Đào ưa nhìn hơn khá nhiều, nhưng nếu so với Tống Gia Mộc thì vẫn còn kém xa.
Làn này con mắt chọn đàn ông của Từ Thanh Đào sao lại kém đi nhiều thế nhỉ?
Đọc đầy đủ truyện chữ Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn, truyện full Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn