Sáng hôm sau Giản Ngôn A Từ không đến cục cảnh sát, định rằng sẽ trực tiếp đi Doãn gia.
Kết quả mới đi được nửa đường đã nhận được cuộc gọi của Lão Mã, bảo bọn họ đi Doãn gia một chuyến.
Song địa chỉ anh đưa lại không phải địa chỉ đã có của Doãn gia, đó là một căn biệt thự nằm tại vùng ngoại ô tương đối vắng vẻ.
Trên xe, Giản Ngôn gọi điện cho Trâu Hồng Thạc, để ông cho người đưa Hạ Dự về cục trước.
Đến Doãn gia hai người mới biết cả Doãn Qua, Doãn Đồng, lẫn Lão Mã đều có mặt.
Thái độ Doãn Qua hoàn toàn khác trước, trông ông như già đi mấy tuổi sau một đêm, không còn thần thái của trước đây nữa.
Doãn Đồng ngồi bên cạnh Doãn Qua, ngược lại trông thần sắc cô có vẻ khá hơn trước. Thấy cô không có việc gì, Giản Ngôn A Từ đều thở phào một hơi.
Lão Mã thì đứng đằng sau hai người họ, cách tay dường như bị thương, còn quấn băng vải. Anh lén lút liếc mắt ra ý với Giản Ngôn.
"Giản đội trưởng, đêm qua ta nghe Đồng Đồng nói mấy năm qua anh đã chăm sóc hai đứa nó, và còn cứu mạng Đồng Đồng nữa." Doãn Qua mở lời trước, "Ta xin cảm tạ cậu."
Doãn Qua nói xong thì đứng dậy, bái người trước Giản Ngôn.
Giản Ngôn né qua không nhận lễ: "Tôi giúp Lão Mã và chị dâu chẳng qua bởi vì hai người là bạn tôi, không phải vì nể mặt Doãn tổng, cũng không phải vì Doãn gia. Cho nên, ông không cần cảm ơn tôi."
Dừng một chút, lại nói: "Nếu như ông thật sự hối hận, cảm thấy mình đã làm sai, vậy thì hãy cố sức mà bù đắp. Ông nên bù đắp cho con cái của mình chứ không phải cho tôi."
"Giản đội trưởng nói chí phải." Doãn Qua ngồi xuống, khuôn mặt già nua hiện đầy vẻ ân hận, "Ta có ba đứa con. Đứa con đầu bị ta nuôi thành một tên tội phạm giết người. Đứa thứ hai còn đang trong bụng mẹ đã bị người ta mưu hại. Sau khi nó ra đời, ta không những không thương nó mà còn vì một cái giám định giả đã hoài nghi nó suốt nhiều năm, khiến nó bị đẩy đến bước đường cùng... Tới con gái thông minh hiểu chuyện cũng bị ta làm cho rời nhà nhiều năm..."
"Cha, bây giờ còn nói những chuyện này để làm gì?" Doãn Đồng cầm tay Doãn Qua khẽ nói, "Giản Ngôn đang rất vội, chúng ta hãy nói tới chuyện chính đi."
"Phải, là cha nhiều lời." Doãn Qua thở dài, nhìn Giản Ngôn nói, "Thật không dám giấu, đêm qua trong nhà đột nhiên có trộm. Nếu không có Mã Luân thì ông già này biết chừng đã còn nhìn thấy mặt trời hôm nay nữa."
Giản Ngôn A Từ liếc nhìn nhau, giờ mới hiểu vì sao thái độ Doãn Qua lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Nghe ông nói đến đây liền biết chắc sẽ có chuyện, Giản Ngôn A Từ không cắt ngang lời ông.
"Trong lòng ta hiểu rõ kẻ muốn giết ta là ai." Doãn Qua nói, "Ta đã lớn tuổi nên cũng không sợ chết, nhưng cứ chết như vậy cũng thấy không cam tâm. Cho nên mới sáng sớm đã gọi hai người đến, ta muốn nói hết ra những gì ta biết."
"Doãn tổng, ông có thể thấu đáo như vậy là quá tốt." Giản Ngôn nói.
Doãn Qua thở dài, nói: "Bút ghi âm mà Doãn Đồng trộm, chắc đã đưa cho hai người?"
"Phải." Giản Ngôn gật đầu, "Chúng tôi đã nhận được."
"Ta kể từ đoạn đầu đi." Doãn Qua nói, "Năm đó sau khi cha cậu xảy ra chuyện, ta nghe nói di chúc của cha cậu là muốn bán đi Tập đoàn Tố Nguyên. Hạ Dự, cũng tức là người phụ trách thực tế ở Tập đoàn Lam Dương hiện tại. Hắn đã tới tìm ta, nói là muốn hợp tác mua lại Tập đoàn Tố Nguyên."
"Khi ấy Doãn gia chỉ vừa mới cất bước, dù rằng có tiền nhưng cũng không có danh tiếng gì. Mà Tập đoàn Tố Nguyên đã là xí nghiệp lớn có thực lực vô cùng hùng hậu trong nước. Nếu có thể mua được Tập đoàn Tố Nguyên, ta đương nhiên rất sẵn lòng. Do đó, ta đã đồng ý, tất nhiên có không ít người cũng giống ta, bằng không... Thật ra năm đó giá bán Tập đoàn Tố Nguyên rất đắt, một mình Hạ Dự căn bản không có nhiều tiền như vậy. Nói thật thì, đến giờ ta vẫn không hiểu vì sao bọn họ lại bằng lòng trả giá cao để mua một cái công ty đang trên đường sụp đổ không người dẫn dắt."
Doãn Qua nhìn Giản Ngôn một cái, nói: "Ta nói thật, cậu lúc ấy còn nhỏ, không có chỗ dựa trong gia tộc. Còn vị sư phụ kia của cậu thì càng không thông hiểu được mấy chuyện này. Vậy nên dưới góc độ của một thương nhân mà nói, Hạ Dự hoàn toàn thể bẫy cậu một phen, dùng số tiền ít nhất có thể để mua được Công ty Tố Nguyên. Có điều, hắn ta lại chẳng làm như vậy."
Giản Ngôn gật đầu, hắn biết Doãn Qua nói thật lòng.
"Lần đó ta còn tưởng hắn là một thương nhân có lương tâm." Dường như Doãn Qua cảm thấy ý nghĩ trước đây của mình quá ư buồn cười, lắc đầu nói, "Cho đến sau này, vô tình nghe được hắn và người khác trò chuyện mới biết bọn họ đã ngấp nghé Tập đoàn Tố Nguyên từ lâu. Dường như ngay cả nguyên nhân cái chết của cha mẹ cậu cũng có điều kỳ lạ. Đương nhiên, ta cũng không biết được tình hình cụ thể."
"Ta thừa nhận thương nhân như bọn ta đúng là khi làm chuyện gì cũng sẽ có thói quen chừa lại chút đường lui. Đoạn ghi âm là do chính ta thu lại khi ấy. Bọn họ biết có người nghe lén, nhưng lại không biết đó là ta, cũng không biết đã bị thu âm." Cổ Doãn Qua giật giật, tựa như nghĩ tới mà sợ, "Thuở ban sơ Tập đoàn Lam Dương được rất nhiều người nhập cổ phần để gầy dựng, giai đoạn khởi đầu vẫn rất tốt. Sau này chúng tôi phát hiện có một vài thế lực nhỏ dần dần bị thu tóm. Ta dần nhận ra có chuyện không đúng, lúc ấy cả Viên Triều An cũng phát hiện. Tính ra cả hai nhà chúng tôi đều tương đối có thực lực, cùng nhau thảo luận liền có cảm giác Hạ Dự như đang âm thầm nuốt hết tất cả cổ phần. Ta với Viên Triều An mới quyết định liên thủ, dự định sẽ tách khỏi Tập đoàn Lam Dương."
"Lúc đó, Tập đoàn Lam Dương vẫn chưa hoàn toàn bị Hạ Dự chưởng khống. Chúng tôi bắt đần âm thầm lặng lẽ tìm cơ hội, sau đó mới phát hiện Hạ Dự còn có bối cảnh bên chính phủ. Cơ duyên xảo hợp, chúng tôi có được một phần danh sách đút lót của Hạ Dự. Lúc này thực lực Hạ Dự vẫn chưa đủ mạnh, không còn cách nào khác ngoài đồng ý để chúng tôi tách khỏi Tập đoàn Lam Dương, bù lại tuyệt đối không thể tiết lộ danh sách này ra ngoài. Vì thế, cả ba bên còn phải ký một phần hiệp nghị."
"Danh sách và phần hiệp nghị này, ta và Viên Triều An đều có một phần." Doãn Qua chỉ vào túi văn kiện trên bàn, "Chúng tôi biết phần danh sách này cũng được coi là khoai lang nóng bỏng tay, nhất là sau khi thế lực Hạ Dự càng ngày càng mạnh lên. Do đó, bất kể là ta hay Viên Triều An đều muốn tăng cường thế lực của mình. Đã từng liên minh, đương nhiên cũng đã trở thành kẻ địch. Chẳng qua là còn cố kỵ Hạ Dự nên mới không trực tiếp vạch mặt. Tất nhiên trước đó ta vẫn không biết Viên Triều An vốn đã là kẻ địch..."
Dường như nhớ tới Doãn Thái, ông hơi hốt hoảng rồi mới nói tiếp: "Nhưng vào nửa năm trước, đột nhiên Viên Triều An đến tìm ta, hắn nói đã hủy bỏ phần danh sách đó. Nếu là chuyện gì khác thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác hai người chúng tôi cứ bị buộc chung vào chuyện này. Cho nên, ta chỉ có thể giúp hắn. Nhưng ta càng không ngờ là, không biết việc gì đã khiến cho phần danh sách này tới được tay Trí Viễn..."
Lần này đột nhiên Doãn Qua im lặng rất lâu mới nói: "Ta vốn đinh ninh Trí Viễn chết là do Viên Triều An làm. Nhưng đêm qua ta đã suy xét cẩn thận, người giết Trí Viễn chính là Đường Nhạn, người trộm danh sách của Viên Triều An cũng là Đường Nhạn, nên rất có thể Đường Nhạn là người bên phe Hạ Dự."
Sau khi rời khỏi Doãn gia, Giản Ngôn A Từ trực tiếp quay về cục.
Hạ Dự đã được đưa về cục, hắn không biết Doãn Qua đã nói hết tất cả nên vẫn rất bình tĩnh.
Giản Ngôn dẫn theo Hướng Dương đi thẩm vấn Hạ Dự, A Từ thì đến chỗ bác sĩ Trần để đưa Đường Nhạn đến phòng giám sát.
Hình ảnh trong phòng thẩm vấn vừa hiện ra, A Từ đã thấy đôi mắt Đường Nhạn hơi chớp động một cái, chăm chú nhìn mặt Hạ Dự không nỡ rời mắt.
Hạ Dự nhìn hai người Giản Ngôn, buột miệng: "Giản đội trưởng, tôi rất tình nguyện phối hợp với bất cứ điều tra gì của cảnh sát. Thế nhưng cảnh sát cũng không được tùy tiện bắt bớ người khác mà không có lý do chứ? Chuyện này nếu lộ ra chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới hình tượng cảnh sát? Hiện tại cảnh sát đã có ấn tượng không hay trong lòng dân, các anh còn dám làm xằng làm bậy?"
"Hạ tiên sinh không những thành công trong sự nghiệp, mà còn quan tâm đến hình tượng cảnh sát, thật là có lòng. Tôi xin thay mặt anh em cảnh sát gửi lời cảm ơn." Giản Ngôn nhìn Hạ Dự, "Có điều, ngữ khí này của Hạ tiên sinh thật là giống với một vị bộ trưởng nào đó. Hạ tiên sinh chắc không phải rất thân thiết với ông ta đâu nhỉ?"
Hạ Dự lập tức căng thẳng, cảnh giác nhìn Giản Ngôn: "Anh nói cái gì đó? Tôi không hiểu."
"Xét theo lẽ thường thì đáng ra anh nên hỏi vị bộ trưởng kia là ai chứ?" Giản Ngôn cười cười, "Câu nói này của anh, sao tôi có cảm giác như anh đang chột dạ trong lòng nhỉ?"
Hạ Dự quýnh quáng, định mở miệng giải thích thì Giản Ngôn đã khoát tay nói, "Thôi bỏ đi, chuyện này không quan trọng. Chúng tôi mời anh đến cục cảnh sát là vì muốn hỏi anh chút chuyện về cô Đường."
Hạ Dự thở phào, sắc mặt dịu lại, lần này hắn ta cẩn thận hơn nhiều: "Về cô Đường? Cô Đường mà tôi biết có tới mấy người lận."
"Đường Nhạn." Giản Ngôn nói.
Trong phòng quan sát, sau câu đáp của Giản Ngôn, sắc mặt Đường Nhạn hơi biến đổi.
"Xin lỗi, tôi không biết Đường Nhạn nào cả." Hạ Dự nói.
"Thật sao?" Giản Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, "Cô Đường Nhạn này đã giết người, không còn đường sống nữa. Cô ta nói chỉ còn duy nhất một mình anh là... thân nhân, vậy mà anh lại nhẫn tâm nói không biết cô ta?"
"Cô ả nói như vậy?" Hạ Dự khẽ cau mày, "Không thể nào... Ý tôi là, tôi thật sự không biết cô ta."
Giản Ngôn gật đầu: "Anh cũng nhẫn tâm thật, ngay cả gặp cô ta lần cuối trước khi chết cũng không muốn à?"
Hạ Dự nhíu mày càng chặt: "Anh nói vậy là sao hả? Tôi đã bảo tôi không biết Đường Nhạn nào hết. Anh lại cứ nhất nhất nói năng kiểu đó, vậy có được xem là xui khiến nhận tội hay không?
Trong phòng quan sát, đôi mắt Đường Nhạn lập lòe ngấn lệ, bác sĩ Trần bên cạnh dịu dàng nói: "Không ngờ được nhỉ? Cô vì hắn nguyện làm tất cả, hắn thì đến cả gặp cô lần cuối cũng không muốn."
Đường Nhạn vẫn đang chìm đắm trong đau khổ, hơi gật đầu, thốt ra: "Hắn vốn là một người nhẫn tâm."
Lời vừa thốt ra, mặt Đường Nhạn lập tức trắng bệch, môi cắn chặt, nhìn bác sĩ Trần và A Từ đầy vẻ thù địch.
Bác sĩ Trần nhìn vào mắt cô, nói: "Chuyện khác không nói, cô cũng đâu cần hắn cứu cô, chẳng qua chỉ gặp nhau một lần thôi mà, vậy mà hắn cũng không thèm gặp. Đến cả bạn bè bình thường cũng phải muốn gặp lại một lần chứ? Đây không chỉ là nhẫn tâm nữa... Ngay cả nỗi khổ chuyển giới cô cũng chịu, mà hắn lại... Haizz, cô nói xem vì sao cô lại ngốc như thế? Ngốc đến mức khiến người ta đau lòng."
Đường Nhạn nháy mắt lệ tuông rơi.
A Từ tắt màn hình giám sát, đưa khăn tay cho Đường Nhạn: "Sau khi đến Khê Lăng cô mới quen biết Hạ Dự à?"
Đường Nhạn gật nhẹ đầu.
Đọc đầy đủ truyện chữ Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ, truyện full Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ