Tạm biệt thế giới game cũ, Hội Trần và Tần Mộ Vũ liền bắt đầu bước vào cuộc sống trong game mới.
Quản lý hệ thống game mới là một AI không có ý thức cá nhân. Trong mắt một AI đã có độ trưởng thành cao như Tần Mộ Vũ, sức uy hiếp của nó quả thực không hơn một cái máy vi tình bình thường cả. Vì thế cho nên Tần Mộ Vũ vẫn làm chủ toàn bộ thế giới như lúc trước, giấu AI chăm sóc khách hàng của game này, âm thầm đánh thức ý thức của nhóm NPC, như vậy Hội Trần vẫn có thể tự do giao lưu với bọn chúng như trong thế giới cũ.
Thế giới mới có bối cảnh Tây phương huyền huyễn, khi vừa tới ngày nào Hội Trần cũng hưng trí bừng bừng mà lôi kéo Tần Mộ Vũ đi thám hiểm khắp nơi. Bọn hắn cưỡi thú một sừng chạy từ Đông sang Tây của đại lục ảo tưởng: tới nhà máy chế tạo vũ khí của tộc người lùn tìm hiểu khoa học kỹ thuật bí mật, ăn bánh mì đen, giúp vương hậu của tộc này tết tóc; đi sào huyệt long tộc ở lòng núi lửa xem trứng rồng, nhìn đại vương long tộc nuốt gọn ba mươi ống lưu huỳnh trong quá trình chiến đấu; đến vùng đất bất tử của tộc bóng ma xem nhạc hội, chiêm ngưỡng những bộ xương khô mặc lễ phục như thật mà gảy các loại nhạc khí làm bằng xương; nếm thử rượu ủ bằng ánh trăng của tộc tinh linh, uống thứ nước suối nghe nói chỉ cần một hơi đã có thể khiến người ta chìm vào mộng đẹp… Quả thực còn có thú vị hơn cả đi du lịch vòng quanh thế giới ở ngoài đời.
Thế nhưng thời gian trôi qua, thỉnh thoảng Hội Trần cũng sẽ hoài niệm thế giới game ngày trước cùng nhà cửa vườn tược ngày xưa. Khi đó năng lực của Tần Mộ Vũ còn chưa mạnh mẽ như bây giờ, rất nhiều đồ vật trong nông trại đều do bọn hắn tự tay bố trí, cho nên Hội Trần đặc biệt có nhiều tình cảm. Vì thế hôm nay, Tần Mộ Vũ mang Hội Trần trở về thế giới cũ dạo chơi. Toàn bộ thế giới có bối bảnh tu chân cổ đại ấy đã bị Tần Mộ Vũ thu hồi ngay vào ngày game đóng cửa, về sau lại được hắn an bài ở một không gian bí ẩn trên internet. Nhóm NPC cũng bắt đầu an cư lạc nghiệp ở đây, Tần Mộ Vũ để cho bọn họ một nguồn tài nguyên phong phú, tốc độ làm mới của hoa mầu, động thực vật, khoáng thạch đều rất nhanh, khiến cho NPC nào cũng thoải mái và vui vẻ. Vì lẽ đó, không khí nơi đây có vài phần tương tự một chốn đào nguyên.
Hội Trần hàn huyên với nhóm NPC quen biết trong chốc lát, cảm thấy mỹ mãn rồi mới đi vuốt lông đám mèo hoang trong thành chủ, sau đó thoải mái uống rượu và phơi nắng. Tần Mộ Vũ ở một bên lén lút đi đi lại lại vài vòng, kế đó bất chợt vung tay, tất cả NPC trong thành liền hóa thành muôn vàn đốm sáng như cái đêm trước ngày game đóng cửa, từ từ chui vào lòng bàn tay hắn.
Hội Trần sửng sốt: “Anh thu hồi bọn họ làm gì?”
Tần Mộ Vũ thỏa mãn đảo mắt nhìn quanh tòa thành đã không còn có một bóng người, nói: “Có nhớ cái câu em đã nói vào cái đêm trước ngày game đóng cửa không?”
Hội Trần nhíu mày: “Nói nhiều lắm, câu nào?”
Tần Mộ Vũ: “Em nói em muốn thừa dịp tất cả NPC biến mất, cùng anh chịch một phát ở giữa thành.”
Hội Trần: “…”
Tần Mộ Vũ: “Bảo bối, em muốn ở chỗ nào? Trong đình nghỉ mát? Hay trên nóc đình?”
Hội Trần run rẩy khóe miệng: “Em thuận miệng nói bừa thôi, anh không cần phải nhớ rõ như vậy…”
Tần Mộ Vũ dùng ngón trỏ ấn ấn lên huyệt Thái Dương của mình, vờ vịt mà tỏ vẻ buồn rầu nói: “Không có biện pháp, trí nhớ của anh quá tốt.”
Sau đó mặt Hội Trần chậm rãi đỏ lên.
Tần Mộ Vũ thì tràn đầy chờ mong nhìn hắn.
Hội Trần đỏ mặt ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chóng triệu hồi tọa kỵ phi thân lên ngựa, bỏ chạy lấy người, để lại một mình Tần Mộ Vũ đứng ngốc ngay tại chỗ.
Tần Mộ Vũ: “…”
Mười giây sau, Hội Trần lộ ra vẻ mặt giống như gặp quỷ khi phát hiện mình đang lao như bay về phía bóng lưng Tần Mộ Vũ. Hắn buồn bực nói: “Quỷ chặn đường à.”
Tần Mộ Vũ thấp giọng cười, xoay người búng tay một cái, con ngựa dưới thân Hội Trần lập tức biến thành một đốm sáng rồi biến mất. Tần Mộ Vũ một phen bổ nhào lên thân thể người vừa rơi xuống, túi bụi hôn lên.
Thành chủ yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng châm rơi, tiếng côn trùng kêu vang cũng dần dần tắt lịm, đây là thế giới hai người thuần túy, ngay cả vi sinh vật cũng không hề tồn tại. Hội Trần ngồi trên bậc thang cao nhất của đình nghỉ mát ở trung tâm thành chủ, Tần Mộ Vũ nửa quỳ ở giữa hai chân đối phương, nhẹ nhàng hôn lên gò má và bờ môi hắn, lướt ngón tay xuống đai lưng của Hội Trần chậm rãi gỡ nút thắt trên miếng vải dệt màu xanh lục đó. Theo sự lơi lỏng của trói buộc, tầng tầng lớp lớp gấm vóc mát lạnh từ từ trượt xuống, để lộ thân thể vốn được che giấu dưới một lớp vải dày, đường xương quai xanh quyến rũ cùng bả vai thanh mảnh và làn da trắng trẻo nõn nà, tất cả đều tựa như hoa như ngọc. Hội Trần miễn cưỡng vươn tay mở rộng vạt áo Tần Mộ Vũ, khóe môi khe khẽ cong lên, cái cằm kiêu ngạo thoáng hất lên một chút, song một tia bất an lóe ra từ hàng mi rũ xuống kia đã triệt để bán đứng hắn…
Tần Mộ Vũ phủ lên thân thể Hội Trần, cười cười nói: “Khẩn trương à?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Show Ân Ái Đều Phải Chết, truyện full Show Ân Ái Đều Phải Chết thuộc thể loại Võng Du cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Show Ân Ái Đều Phải Chết