Ngày 14 tháng 02 là ngày Cá Mòi Khô[note73529].

Vào ngày Valentine năm ngoái, tôi vẫn nhớ rõ mình đã trả lời như thế với Sendai-san.

Và đáng lẽ, ngày 14 tháng 02 năm nay cũng là ngày Cá Mòi Khô thôi, vậy mà vì lí do nào đó mà trong phòng tôi lúc này lại đang đặt một chiếc hộp màu đỏ, bên trong có đựng chocolate.

Tôi đi lại ngồi lên giường rồi thở dài một hơi não nề.

Bên trong chiếc hộp đặt trên bàn là sáu viên Truffle.

Nhưng nó không phải là món quà tôi nhận được từ ai cả, mà là tôi đã tự mua để làm quà đáp lễ Valentine.

Thông thường, quà đáp lễ sẽ được tặng vào Ngày Trắng, nhưng năm ngoái, tôi đã không thể đáp lễ cho hộp chocolate nhận được từ Sendai-san vào hôm ấy.

Đó là lí do.

Không còn cách nào khác.

Vì tình cờ tôi nhìn thấy chúng trong cửa hàng.

Vì không đáp lễ lại gì thì kì.

Và vì lễ tốt nghiệp sắp đến gần, nên tôi có cảm giác làm chuyện mà bình thường không làm cũng được.

Tóm lại, tôi đã viện ra vài cái cớ để chuẩn bị quà đáp lễ đúng số viên chocolate mà tôi đã nhận được từ Sendai-san vào ngày Valentine năm ngoái.

Trao đổi đồng giá.

Vì khi đáp lễ, không thể tặng nhiều hơn hay ít hơn được, nên tôi đã mua sáu viên Truffle.

Vấn đề là cách để trao hộp chocolate này cho cô ấy.

Tôi không có ý định gọi Sendai-san tới vào đúng ngày Valentine vì rất có thể sẽ bị hiểu lầm là chocolate này mang ý nghĩ đặc biệt. Ngặt nỗi, giấy gói của hộp chocolate này lại sặc mùi ý nghĩa đặc biệt như trên, nên nếu trao nó trước hay sau Valentine thì người nhận cũng sẽ lập tức hiểu theo nghĩa đó luôn.

Nhờ vậy mà tôi rơi vào thế cực kì khó đưa quà.

Có lẽ, Sendai-san sẽ không chuẩn bị chocolate đâu.

Bởi vì, năm nay không có “sẵn tiện”.

Lúc này, học sinh năm ba được quyền tự do đến hoặc không đến trường, cho nên ắt hẳn là Sendai-san sẽ không gặp nhóm Ibaraki-san và nếu không gặp thì không cần phải chuẩn bị chocolate.

Và phần chocolate tôi nhận được năm ngoái chẳng qua là do Sendai-san tặng bạn rồi “sẵn tiện” đưa cho tôi luôn thôi. Tất nhiên, tôi không bận tâm chuyện đó, nhưng năm nay, nếu chỉ có mình tôi trao chocolate cho cô ấy thì thành ra nhìn tôi như đứa phởn đời tận hưởng Valentine nên tôi không thích.

Song, đã lỡ mua rồi thì buộc phải đưa.

......Chỉ còn lại rất ít thời gian thôi.

Nếu thời gian cứ trôi qua đúng như dự định, thì sau lễ tốt nghiệp chính là lúc tôi không còn được gặp Sendai-san nữa. Điều đó cũng đồng nghĩa chúng tôi sẽ không cùng nhau trải qua một ngày Valentine nào trong tương lai, hay nói cách khác là cả đời này tôi sẽ không còn cơ hội để đáp trả lại chocolate mà mình nhận được năm ngoái.

Tôi lại thở dài chán nản.

Càng nghĩ lại càng thấy việc tôi lựa và mua hộp này trong vô vàn loại chocolate mang ý nghĩa đặc biệt, khiến cho ngày 14 tháng 02 dần trở thành một ngày quan trọng.

Giá như món quà tôi đưa là cá mòi khô thì tốt biết mấy.

Lúc đó sẽ có thể trao cho cô ấy một cách dễ dàng như khi cho mèo ăn cá khô vậy.

“......Hay là mình tự ăn luôn cho rồi.”

Tôi với tay cầm chiếc hộp đang đựng chocolate lên.

Chuẩn bị tháo giấy gói nhưng rồi tôi lại đặt nó lên bàn.

Dẫu cho viện bao nhiêu lí do đi chăng nữa, thì đây vẫn là hành động tạo thêm nhiều kỉ niệm hơn. Chính vì thế mà tôi cứ mãi trăn trở về cái sự kiện Valentine dở hơi này không nguôi.

“Cứ để ngày 14 tháng 02 là ngày Cá Mòi Khô bộ không được à.”

Lần này tôi nén lại tiếng thở dài, rồi đặt hộp chocolate lên con mèo đen đang nằm lăn lốc trên giường.