“Trứng ốp-la hôm nay ngon ghê.”
Tôi nói lên cảm nhận của mình sau khi thưởng thức món ốp-la vẫn còn nguyên vẹn lòng đỏ cho Miyagi nghe.
“Lúc nãy nghe rồi.”
“Lúc nãy tớ cũng nói rồi, cơ mà vẫn muốn nói lại lần nữa.”
“Chỉ chiên ốp-la thôi mà, không cần phải nói đi nói lại vậy đâu.”
Khó có thể nói giọng đáp bình thản đó là đang phấn khởi, nhưng như vậy cũng được xem là mềm mỏng hơn bình thường rồi. Nói một cách đơn giản, thì tâm trạng Miyagi đang khá tốt. Ắt hẳn là do sáng nay Miyagi chiên được món ốp-la rất đẹp mắt và bản thân cô nàng cũng mãn nguyện khi ăn món ốp la đó.
“Nói bao nhiêu lần cũng có sao đâu. Tại vì ngon thật mà. Trên hết là Miyagi này, giờ cậu có rảnh không?”
Ăn xong rồi, giờ đến phiên tôi rửa chén. Chắc chắn là sẽ không nhận lại câu trả lời là “Bận rồi” đâu, nhưng tôi vẫn nhìn chăm chú vào Miyagi đang ngồi ở phía đối diện bàn.
“Rảnh, thì sao?”
Món ăn trên đĩa đã được chén sạch rồi, nhưng tôi vẫn ngồi lại mà chưa chịu đứng lên dọn là vì tôi có chuyện muốn nói với Miyagi.
Tôi muốn trải qua một phần của Tuần Lễ Vàng cùng với Miyagi.
“Ngoài Miyagi ra thì còn ai nữa. Cho tớ chạm vào tóc của cậu nha.”
Trong kì nghỉ, tôi muốn hai đứa cùng đi đâu đó.
Tất nhiên là tôi định đề cập đến chủ đề trên rồi, cơ mà vừa làm tóc vừa bàn cũng đâu ảnh hưởng gì. Nếu là với Miyagi đang có tâm trạng khá tốt như hôm nay, thì tôi tin là mình có thể làm được cả hai việc cùng lúc.
“Chạm vào tóc tôi làm gì?”
“Tớ vừa mới nói xong đó, để giúp cậu dễ thương hơn.”