Liệu có nên mua cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi hay không.
Giữa hai lựa chọn, nếu “không mua” thì sẽ tiếp tục phải đối mặt với lựa chọn mới đó là mua món gì ở ngoài cửa hàng tiện lợi. Cho nên, nếu muốn hoàn thành lời hẹn với Sendai-san một cách nhanh chóng nhất, thì nên chọn “mua”.
Biết là vậy, nhưng tôi vẫn chưa ra quyết định, mà cứ loay hoay phân vân gần 30 phút rồi.
“Tôi sẽ mua món gì đó mang về rồi ăn.”
Giá như tôi đừng trả lời tin nhắn như vậy thì đỡ phiền rồi.
Tin nhắn mà Sendai-san gửi cho tôi ghi là cô ấy sẽ không ăn tối mà chờ tôi về, chứ không bảo tôi là hãy mua đồ ăn tối mang về, nên lẽ ra tôi chỉ cần trả lời “Sẽ về sớm” là được rồi.
Tôi bước đi không mục đích giữa con phố tấp nập nhuốm trong ráng chiều.
Tôi vào đại học, bắt đầu cuộc sống “Roomshare”.
Dù chỉ mới được một khoảng thời gian ngắn thôi, nhưng hai đứa đã ở cùng nhà rồi, ấy vậy mà tôi vẫn chưa thể sinh hoạt chung với Sendai-san như thời cấp ba được. Hay nói đúng hơn, là tôi đang tránh mặt Sendai-san.
Hôm nay cũng vậy, tôi đã phải nói dối để rời khỏi nhà như thể chạy trốn khỏi cô ấy.
Chứ thật ra, tôi đâu có hẹn gì với Maika.
Tôi thở dài một hơi.
Giờ hối hận cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho dù mang theo cảm giác tội lỗi bên mình, thì việc tôi đã làm với cô ấy cũng rất khó coi, không thể nào bao biện được. Cũng không phải là tôi muốn chuộc tội hay gì, nhưng ít nhất, tôi vẫn muốn mua một món vừa ngon vừa phù hợp cho bữa tối trong số những lựa chọn mà tôi nghĩ ra được.
Khổ nỗi, đến giờ vẫn chưa nảy ra được ý tưởng gì.
“Đã đến lúc phải về rồi thì chớ.”
Tôi tự thì thầm với chính mình, rồi dừng chân lại.
Sendai-san vẫn đang chờ tôi về mà chưa ăn tối.
Điều đó có nghĩa là cô ấy cần bàn việc gì đó với tôi, đồng thời cũng nhắc khéo tôi hãy về nhà sớm.
Nghĩ lại những việc tôi đã làm từ khi hai đứa bắt đầu “Roomshare” khiến tôi có linh cảm chẳng lành. Dẫu vậy, cũng không thể không về nhà, nên tôi lại tiếp tục rảo bước, cố gắng nghĩ xem nên mua món gì cho bữa tối.