(Diễn ra đồng thời với một đoạn trong LN vol 3 chương 3 và WN chương 76)

“Để quên đồ”, à...

Nếu là Shiori thì dám có chuyện này thật lắm.

Có điều, nhìn dáng vẻ lúc nãy của cậu ấy, thì tôi thấy không giống như để quên đồ chút nào.

“Vâng! Cho em hỏi ý kiến của cô Utsunomiya được không ạ?”

Ami giơ tay lên phát biểu như đứa học sinh tiểu học, giọng cậu ấy vang khắp cả hành lang.

Tôi hiểu ý của Ami.

Chắc hẳn là đang muốn hỏi về Shiori đây mà.

“Xin lỗi, tớ để quên đồ.”

Ba đứa đang cùng nhau đi đến tủ cất giày thì Shiori nói vậy rồi bóng dáng cậu ấy dần mất tăm vào sâu bên trong hành lang yên tĩnh đến mức mà không thể tin là lễ hội văn hóa vừa diễn ra và đồng thời cuộc hẹn đi ăn ở cửa hàng thức ăn nhanh với cậu ấy cũng bốc hơi theo luôn. Thế là tôi và Ami đã bị bỏ lại trên hành lang vắng lặng như thể sự náo nhiệt sáng nay chỉ là giả dối.

“Tôi biết cô Ami muốn nói gì rồi.”

Tôi cố tình đáp lại như vậy, rồi đến trước ngăn tủ của mình để thay giày.

“Chỗ đó đáng lẽ phải diễn là giáo viên với học sinh chứ.”

“Có cần phải câu nệ vấn đề đó không? Giáo viên với giáo viên cũng được mà. Nào, cô Ami cho ý kiến trước đi.”

“Đành vậy... Thế thì tôi xin phép nói lên suy nghĩ của mình trước. Có khi nào ‘Để quên đồ + bố = bạn trai’ không?”

Tôi chưa từng nghĩ theo hướng đó.

Nhưng vì Shiori đã nhắc đến bố cậu ấy một cách rất thiếu tự nhiên rồi lặn mất tăm, nên cũng dễ hiểu tại sao Ami lại suy đoán như thế.

“Shiori có bạn trai à...”

“Phải. Bộ cậu không thấy khả nghi hả? Tiếp sau đây là ba đứa mình có hẹn đi ăn mừng kết thúc lễ hội văn hóa liền rồi, thế mà nhỏ nhìn điện thoại xong đột nhiên bảo nào là để quên đồ, nào là bố về nhà sớm nên hôm nay không đi được nữa rồi bùng kèo luôn. Bởi vậy tớ mới đoán để quên đồ với bố chỉ là nói dối thôi, chứ thực ra là được bạn trai hẹn gặp.”