Không có lí gì để tôi chọn Sendai-san. Ichio-san cũng được, cả Gotou-san tôi đều chấp nhận. Kể đến người lạ tôi cũng không từ chối.

Dù vậy nhưng mà chắc số phận đã đùn đẩy tôi về phía Sendai-san… nói thế thì hơi lố. Rốt cuộc thì mọi chuyện chỉ đã xảy ra một cách ngẫu nhiên. Mọi thứ theo hiệu ứng cánh bướm mà xảy ra, cùng với những lựa chọn theo bản tính của tôi đã đưa cậu ấy vào phòng tôi.

Một lần một tuần, để đổi lấy ba tiếng của cậu ấy,

Tôi phải trả năm nghìn yên.

Kèo chúng tôi đã đặt ra như vậy.

Nói là “kèo” thôi chứ thực ra vẫn chưa ra đâu vào đâu.

Lần này tôi trả cậu ấy năm nghìn yên để cậu ấy ở với tôi hai tiếng, nhưng lần sau lại ở ba tiếng rưỡi lận. Có tuần tôi chúng tôi gặp nhau chỉ một lần, tuần thì gặp đến hai lần. Nói chung là thì giờ rất linh hoạt, chơi với nhau bao lâu, đến nhà bao nhiêu lần thì tùy cảm hứng. Yếu tố duy nhất luôn giữ nguyên của món kèo là số tiền tôi phải trả. Tóm lại, tôi muốn mua thời gian của Sendai-san thì tôi trả năm nghìn yên.

Đơn giản phải không nào.

- Miyagi lấy hộ tôi tập sau. - Sendai-san đang nằm trên giường, chạm vai tôi và nói.

Đang dựa vào thành giường, tôi quay lại thì thấy cậu ấy đang dùng cuốn truyện tranh vừa đọc xong để gõ tôi.

Tháng Mười hai rồi, mà hôm nay trời còn rét, nên tôi bật máy sưởi trong phòng để đỡ phải khổ. Cậu bạn kia trở thành nạn nhân, nóng quá nên phải cởi tạm áo blazer. Hơn nữa, cậu ấy đã nới lỏng cà vạt, mặc chỉ còn chiếc áo sơ mi và cái váy ngắn, trông rất luộm thuộm. Buồn mà nói, muốn nhìn trộm bậy bạ giờ đây không phải là vấn đề.

Sendai-san ở trường là học sinh gương mẫu, ăn mặc lúc nào cũng gọn gàng chỉnh tề, nên bọn bạn cùng lớp mà thấy cậu ấy như thế này lập tức cậu mất hết uy tín.

- Cậu tự đi mà lấy. - tôi đẩy lại cuốn truyện đề “chương ba” về tay cậu ấy và thẳng thắn từ chối.

Ở trường thì cậu ấy là thượng đẳng, chắc cấp độ chỉ đứng dưới bậc đội học sinh nổi bật nhất một nấc.

Dù lược bỏ đi lớp trang điểm mỏng mà Sendai-san thường dùng thì chắc cậu ấy vẫn dao động ở mức “cao trung” về độ nổi bật ở trường. Cậu ấy xinh đến mức vậy đấy. Còn học siêng nữa chứ; nếu tôi nhớ không nhầm thì điểm kiểm tra của cậu ấy cũng vào dạng tốp đầu.

Vậy nên chuyện cậu ấy nổi như thế là hết sức bình thường.

…Thực ra đó là tôi ảo tưởng, còn ngoài đời cậu ấy nổi như thế nào thì tôi chưa chứng kiến bao giờ.

Người ta sẽ xếp cậu ấy vào hạng người “thân thiện hòa đồng” luôn thuộc diện “thượng đẳng” ở trường. Gọi là “thượng đẳng” nhưng muốn chuẩn xác thì ở khoảng dưới của nhóm ấy. Xét cho cùng thì trong lớp cậu ấy đã tâm điểm của bàn tán rồi, nên tôi nói cậu ấy nổi như vậy cũng không hề sai.

- Cậu tệ bạc vậy. Lấy hộ tôi tí cũng không được à?

Dứt lời, Sendai-san thả ngay cuốn sách lên đùi tôi.

- Cậu nghĩ tôi là ai mà bảo tôi vậy?

- Cậu là đứa ngồi gần giá sách hơn.

- Khỏi nói nhiều, tự đi mà lấy.

Tôi nói tỏ vẻ hờ hững và dịch cuốn truyện lên trên chiếc gối đặt đó.

Nếu đang ở trường thì tôi không dám nói chuyện với Sendai-san như thế. Tôi ở cuối chuỗi thức ăn mà, chỉ hơn bọn bỏ học có bao nhiêu thôi.

Tôi hành xử vậy vì đang ở trong phòng tôi mà.

Hảnh xử vậy vì tôi đã trả năm nghìn yên để mua thì giờ của Sendai-san.

Mà đến giờ tôi vẫn tự hỏi vì sao cậu ấy lại ngoan ngoãn nhận kèo như vậy. Mức Sendai-san thì mặc cả ai lên mười nghìn, hai mươi nghìn cũng chẳng thành vấn đề.

Cậu ấy chỉ cần khoe vẻ mĩ nữ, cộng tư cách là học sinh trẻ măng, chắc hẳn sẽ tìm được ai đó trả giá cắt cổ cho thôi.

Vậy nên, tôi, là một nhóc học sinh mức trung bình và ngoại hình cũng chẳng ra làm sao, thấy được giết thời gian với một mình Sendai-san là cơ hội thực sự hiếm có. Thế tôi mới quý trọng thì giờ này lắm.

- Đâu có?

- Cậu nói dối tôi hả? Phải có chứ?

- Bảo không có là không có mà.

Càu nhàu đến thế nên tôi phải lục lọi quá khứ.

Tôi nhớ như in ngày xuất bản chương bốn.

Nhưng tôi không rõ tôi đã mua chưa.

- Tôi biết tuần trước người ta mới bán chương bốn, nên tôi tưởng tôi mua rồi. Hóa ra là chưa.

Tôi lẩm bẩm và cùng lúc tự nhủ ngày mai phải bổ sung thêm cuốn chương bốn.

Đang áp sát mặt vào giường, tôi nhận thấy một hương thơm dễ chịu mà không quen thuộc. Không hiểu sao nó làm tôi cáu một chút.

- Cậu tìm ngày nó bắt đầu bán á?

- Ừ.