“ Này dừng tay, các vị dừng tay.”
Ngô Minh từ phía ngoài xông vào bên trong. Trên tay còn cằm theo cây thúc ngựa vung lên toán loạn. Đám người bên trong nghe được tiếng động lạ lập tức dừng tay nhìn ra phía ngoài. Ngô Minh cứ thế giả ngu giả khờ tiến vào giữa vòng vây, tiến gần tới nơi của Hoàng Thường. Cao Đôn Phục nhìn thấy Ngô Minh thì khinh thường, lớn giọng:
“ Ngươi không muốn sống hay sao? Dám cả gan xông vào đây?”
“ Vị đại nhân này bớt giận, tôi chỉ là một mã phu, gan lớn được tới đâu.”
“ Ngươi nếu ngoan ngoãn núp bên ngoài có khi hôm nay đã sống sót rồi, ngươi xong vào đây thì chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Cao Đôn Phục cao cao tại thượng nói ra. Hắn mấy ngày này theo dõi Hoàng Thường trên quản đường đi, Ngô Minh hắn đã quan sát suốt quảng thời gian này. Hắn cuối cùng nhận định kẻ này đơn thuần chỉ là một tên mã phu. Vừa nhìn thấy Ngô Minh xông vào hắn cũng không có phòng bị gì, khinh thường đứng nhìn Ngô Minh muốn giỡ trò gì.
“ Đại nhân tha mạng, tôi chỉ là một mã phu, sống đã đủ khổ rồi. Ở nhà con gái tôi còn đang bênh nặng, ngài thường tình.”
Ngô Minh than thở sau đó quay sang Hoàng Thường đổi giọng.
“ Tên đáng chết nhà ngươi, còn nói với ta ngươi là quan lớn trong triều, thì ra là đào ngũ vong binh. Mau trả tiền cho ta, ta theo ngươi mấy ngày nay chẳng lẽ tay không đi về sau.”
Vừa nghe Ngô Minh nói ra cả đám quan binh xung quanh liền cười lớn. Cao Đôn Phục càng lấy đó làm khinh thường. Bọn họ trong lòng chỉ thấy tên mã phu này điên rồi, vì tiền mà cả cái mạng cũng không cần. Người bình thường ai lại không sợ chết xông vào chỗ chém giết này để lấy vài đồng bạc lẽ.
Hoàng Thường nhìn ánh mắt của Ngô Minh bổng hiểu ra gì đó vội vàng nói với Cao Đôn Phục.
“ Các ngươi xem như tha cho người mã phu này đi, hắn ta chỉ là một tên mã phu có thể làm ra được chuyện gì. “
Hoàng Thường lấy trong người ra túi bạc trong người đưa cho Ngô Minh.Túi bạc rất lớn lập tức làm cho đám người xung quanh sáng rực đôi mắt. Hoàng Thường tiếp tục nói.
“ Đây là thù lao của ngươi, ta sắp chết rồi, đem theo chúng cũng không có tác dụng. Tất cả đều cho ngươi, bên trong còn có giấy giữ tiền của tiền trang bên trong kinh thành. Ngươi có thể đến đó mà lấy, ta xem như làm việc tốt cuối cùng trong đời mình.”
Lời nói này vừa ra đã định Ngô Minh không yên ổn rời khỏi chỗ này. Hoàng Thường biết là Ngô Minh sẽ giúp mình nhưng hắn không biết tính cách thất thường của Ngô Minh sẽ dùng biện pháp gì mà ra tay. Tính mạng của gia đình hắn không thể vì đó mà rơi vào nguy hiểm chính vì thế hắn dùng số tiền tài này ép Ngô Minh phải ra tay.
Ngô Minh cũng cảm thấy mình vừa bị chơi rồi, hắn vừa rồi còn muốn chơi đùa một chút với đám người này. Quả thật Ngô Minh không có quyết tâm ra tay cứu người, theo như lời kể của nguyên tác thì chính việc Hoàng Thường mất đi người thân mới tạo ra được bộ Cửu Âm Chân Kinh uy trấn thiên hạ kia. Nếu lúc này hắn ra tay liệu có làm cho bộ võ công kia không bao giờ ra đời, thế giới này sẽ một lần nữa biến đổi.
“ Đôn Phục huynh, ta cùng huynh phò hai chủ, đường đi khác nhau nhưng trước giờ ta vẫn kính huynh là người hiệp nghĩa. Huynh sẽ không ra tay với một người trói gà không chặt như người mã phu này chứ.”
“ Thân mình còn lo không xong còn lo cho người khác. Chính cái tính cách ngụy quân tử này của ngươi mới khiến cả nhà ngươi gặp chuyện ngày hôm nay.
Cũng được, ngươi nếu chịu giao ra bộ kinh thư kia ta sẽ đồng ý thả tên này đi.”
Cao Đôn Phục đối với Vạn Thọ Đạo Tàng vẫn không có ý định buông tha. Hoàng Thường quay mặt nhìn Ngô Minh mỉm cười.
“ Xem ra hôm nay ngài không yên ổn thoát khỏi đây được rồi.”
“ Còn muốn thoát ra, ngươi nếu đã không chịu giao ra thì cả hai cùng chết tại đây đi. Giết tên mã phu đó, ai giết được hắn một phần trong tài sản kia sẽ là của các ngươi.”
“ Giết.”
Nhìn thấy được thái độ của Hoàng Thường, Cao Đôn Phục không hề do dự lập tức ra lệnh ra tay giết người. Đám người đang canh giữ người thân của Hoàng Thường lòng tham nỗi lên đã xông ra bắt lấy Ngô Minh. Cao Đôn Phục và Hoàng Thường thì quần lấy nhau chiến đấu kịch liệt.
Ngô Minh giả vờ ôm lấy số tiền tài trong người mình chạy thẳng ra ngoài phủ. Đám quan binh phía sau đuổi theo đã khiến cho cả khu phố hoảng sợ, toàn bộ đều bỏ hàng hóa của mình chạy trốn vào nhà. Ai cũng sợ mình bị liên lụy vào việc chém giết này.
Ngô Minh duy trì tốc độ chỉ nhỉnh hơn đám quan binh này một chút để bọn họ tức giận mà liên tục đuổi theo mình.
Bên trong Hoa Phủ lúc này, Hoàng Thường cùng Cao Đôn Phục vẫn còn đang ra sức chém giết nhau.Cả hai giao chiến hơn trăm chiêu thì Hoàng Thường đã lộ ra được điểm lợi thế đá lùi Cao Đôn Phục ra phía sau.
“ Đôn Phục huynh, huynh không thắng được ta đâu.”
“ Ngươi đừng có vội mừng.”
Cao Đôn Phục tức giận đưa tay thổi ra một tiếng huýt lớn. Từ bên trên mái nhà một đám người lập tức xông ra.Hoàng Thường vừa nhìn đã nhận ra những kẻ này là ai.
“ Các ngươi… Cao Đôn Phục ngươi lại cấu kết với đám ngoại bang này?”
“ Thì đã sao? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cùng nhau có lợi có gì mà không được.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới, truyện full Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới