Có một bài đồng dao nơi Vương quốc Ridill mà mọi trẻ em không ai không biết đến, “Đàn lợn của ông Sam”.
Ông Sam nuôi lợn rất đông
Mùa đông năm đầu, một con đã bán
Mùa đông năm hai, lại chỉ bán một
Mùa đông năm ba, chẳng ngại bán hai
Mùa đông năm tư, ba con tạm biệt
Mùa đông năm năm, năm con ra đi
Lạch cạch, lạch cạch, tiếng xe lăn
Ủn ỉn, ủn ỉn, lợn kêu vang
Nếu đông năm sáu, ông bán tám,
Thì năm thứ mười, bán nhiêu đây? [note67484]
Trên đường đến dinh thự ở vương đô của Louis, tâm trí của Monica hoàn toàn chìm đắm trong “Đàn lợn của ông Sam”, cụ thể, cô đang tính số lợn bán đi.
(Nếu cộng số lợn bán được của hai năm trước năm cần tính vào, ta sẽ ra được kết quả của câu đố là 55 con vào năm thứ mười... Còn năm thứ 11 là 89 con, năm thứ 12...)
Như một cách để thoát ly thực tại, cô tiếp tục tính số lợn. Khi cô đã tính đến tận 10.946 con lợn, Louis, nãy giờ ngồi ngay cạnh cô, nói, “Trông cô có vẻ không khỏe lắm nhỉ, đồng sự của tôi?”
“... đến năm thứ 28 sẽ bán đi 317.811 con, 514.229 con vào năm thứ 29...”
“Đồng, sự, của, tôi, ơi?”
Monica cuối cùng cũng trở về từ nơi đàn lợn đang sinh sôi nhanh kinh khủng sau khi Louis chọc vào vai cô.
“E-Em xin lỗi! Em chỉ đang, ừm... s-suy nghĩ vài thứ...”
“Hửm, suy nghĩ à?”
Monica không thể nói rằng cô đang tính số lợn bán đi được, nên cô chỉ im lặng.
Khi này, họ đang bay bằng phong ma thuật của Ryn, tinh linh khế ước của Louis. Để có thể bay bằng ma thuật không hề dễ dàng, chưa kể lượng ma lực tiêu hao là rất lớn. Ngay cả một pháp sư cấp cao cũng sẽ hết sạch ma lực sau khoảng 30 phút.
Nhưng vì là tinh linh, cô sở hữu lượng và khả năng điều khiển ma lực vượt trội hơn loài người rất nhiều, nên Ryn hoàn toàn có thể di chuyển nhanh trên không trung, mà còn không cần niệm chú. Cô bọc lấy Louis, Monica, và cả Nero - hiện đang ẩn bên trong hành lý - trong một trường gió hình bán cầu.
Mỗi khi được chứng kiến sức mạnh tuyệt vời của các tinh linh, Monica lại hiểu rẳng việc cô có thể sử dụng vô niệm chú thực ra chẳng có gì ấn tượng cả. Khả năng ấy của cô chỉ được mọi người nể trọng và tán dương vì cô là con người mà thôi.
(Chị Ryn tuyệt quá... Nhưng anh Louis, khế ước giả của chị ấy cũng không hề kém cạnh...)
Còn Monica chỉ là một nhà nghiên cứu sống ẩn dật với duy nhất một thế mạnh là thi triển được ma thuật nhanh hơn chút thôi. Nghĩ đến việc bản thân mình như vậy mà lại đi hộ vệ cho hoàng tộc... Monica cúi đầu xuống, nắm chặt chiếc túi đựng Nero.
Ryn, nãy giờ đang duy trì trường gió kia, quay đầu lại để nhìn Louis và Monica, cơ thể cô vẫn hướng về trước. Biểu cảm của cô hầu gái xinh đẹp không hề đổi, khiến Monica giật mình, bởi lẽ cô trông như một con búp bê bị bẻ gãy cổ vậy.
“Ta sắp đến nơi rồi. Vì vậy, tôi muốn đề xuất một cách hạ cánh mới-”
“Xin khiếu. Làm ơn hạ cánh an toàn đi.”
Vẻ mặt của Ryn vẫn không đổi, nhưng câu “Đã rõ” đáp lại của cô nghe có phần thất vọng.
Khi đã tiến vào khu dân cư, cô nhẹ nhàng đặt họ xuống như Louis đã bảo.
Dinh thự của Louis tương đối nhỏ và gọn gàng. Monica cứ ngỡ tưởng nó sẽ xa hoa hơn cơ, nhưng rồi lại choáng ngợp trước vẻ ấm cúng của nơi đây.
“Xin chào mừng đến với căn nhà của tôi.” Louis nói rồi mở cửa ra. Monica bắt gặp một người phụ nữ, có vẻ tầm giữa tuổi đôi mươi, bên trong căn nhà. Louis lập tức nở một nụ cười. “Anh đã về rồi đây, Rosalie.”
Tông giọng anh ta khi này tràn đầy sức sống. Chắc hẳn người phụ nữ kia chính là vợ của anh - Rosalie Miller.
Vẻ ngoài và trang phục của cô có phần giản dị hơn so với sự thanh lịch của Louis. Cô có một mái tóc màu nâu được buộc cao lên cùng bộ trang phục tuy đơn giản nhưng lại dễ cử động.
Trái ngược với một Louis đang dùng cả thân thể để biểu hiện nỗi nhung nhớ với người vợ, thái độ của Rosalie lại có phần thờ ơ. Thay vào đó, cô lại nhìn chằm chằm, không có lấy nổi một nụ cười, vào Monica đang trốn sau lưng Louis kia.
Chắc không phải cô ấy giận dỗi vì chồng mình đột nhiên đưa một cô gái trẻ về nhà đó chứ? Cảm thấy lo lắng, Monica nhìn xuống để tránh ánh mắt của Rosalie, nhưng cô lại nhanh chóng đi đến rồi nắm lấy má của Monica và nâng mặt cô lên.
“Hii!?”
“Xin thất lễ một chút.”
Rosalie vén tóc mái của Monica, người khi này đang cứng đờ vì sợ hãi, và kéo mí mắt dưới của cô xuống.
“A... ưm...” Monica lắp bắp.
“Đứng yên nào. Bây giờ thì há to miệng ra.”
Monica làm theo, rồi Rosalie kiểm tra khoang miệng của cô. Sau đó, cô còn kiểm tra mọi nơi trên cơ thể của Monica, cả bàn tay và móng tay nữa.
“Mắt chuyển động bình thường, không bị viêm nướu. Tuy nhiên, mí mắt dưới và móng tay thì lại có màu trắng. Còn bị khô da và các triệu chứng của suy dinh dưỡng với thiếu máu nữa... Xin hỏi quý nương đây bao nhiêu tuổi?”
Đối diện với vẻ mặt nghiêm trọng của Rosalie, Monica, khi này như sắp khóc đến nơi, run rẩy trả lời, “N-Năm nay, em, ừm... 17 tuổi ạ...”
“Cũng quá gầy so với tuổi. Chế độ ăn uống thường ngày là gì? Thời gian ngủ trung bình là bao nhiêu?”
“Ừm... k-không cố định... ạ...”
Monica càng trả lời bao nhiêu, thì vẻ mặt của Rosalie càng nghiêm trọng bấy nhiêu. Sau thêm vài lần hỏi đáp nữa, Louis nhìn vợ mình như thể mong muốn nhận được sự chú ý từ cô. “Rosalie này, sao em không nói “Mừng anh về” và trao cho người chồng mới cưới này của em một nụ hôn nhỉ?”
“Sức khỏe của bệnh nhân là trên hết.” Rosalie thẳng thừng cắt ngang lời Louis nói.
“E-Em... khỏe mạnh mà...” Monica cố khẳng định với giọng gần như không nghe được.
Rosalie thì lại lắc đầu phủ định, “Tôi không biết quý nương đây là ai hay từ đâu đến, nhưng ai nhìn cũng sẽ thấy cô là điển hình của không khỏe mạnh đấy. Phương pháp điều trị sẽ là ăn ngủ nghỉ đầy đủ, tôi cũng khuyến nghị cô nên tắm rửa và thay quần áo đi.”
Louis và người phụ nữ này thực sự có tướng phu thê. Tuy cũng có nhiều điểm khác biệt, nhưng hai người họ lại giống nhau ở cách nói chuyện thằng thừng, trực tiếp bộc lộ suy nghĩ của bản thân.
Khi Monica liên tục mở rồi ngậm miệng lại, Louis nhún vai cam chịu.
“Rosalie là một bác sĩ. Cô tốt nhất nên nghe theo lời của cô ấy đi, đồng sự của tôi à.”
***
Bị Rosalie Miller ném vào bồn tắm, thay quần áo và cho một bữa ăn nóng xong, Monica cuối cùng cũng được thở trên đường đến phòng khách của dinh thự. Nero, nãy giờ vẫn phải ở trong túi, khi này ngó đầu ra được một lúc, nhưng rồi lại phải chui vào trong khi Louis tiến vào căn phòng.
Louis thờ ơ liếc nhìn Nero rồi nói với Monica, “Rosalie khăng khăng muốn cô đi ngủ một giấc, nhưng trước đó, tôi phải cho cô gặp một vị khắch sắp đến đã.”
“K-Khách ư...?” Monica trở nên căng thẳng.
Louis gật đầu, rồi cho cô biết tên của vị khách kia. “Con gái của Bá tước Kerbeck, Tiểu thư Isabelle Norton.”
Tiểu thư Isabelle chính là người hợp tác và cùng Monica nhập học vào Học viện Serendia trong nhiệm vụ lần này.
Ra vậy... Công nhận, sẽ tốt hơn nếu mình gặp cô ấy trước khi nhập học.
Rồi đột nhiên có điều khiến cô bận tâm.
“Ư-Ừm... “Kerbeck” không phải là họ của gia tộc sao...?”
“Gì cơ?”
Monica nghịch ngón tay, rồi nói với Louis, người có vẻ đang không hiểu câu hỏi kia, “Ừm, thì, cô ấy là con gái của Bá tước Kerbeck, nên em tưởng tên của cô sẽ là Isabelle Kerbeck chứ...”
“Kerbeck là danh hiệu quý tộc của họ. Hầu hết các quý tộc từ Bá tước trở lên đều được gọi bằng danh hiệu thay cho họ của gia tộc.”
“...?”
Thấy Monica có vẻ bối rối, má Louis giật lên. “Đồng sự của tôi à, cô biết được bao nhiêu về giới quý tộc vậy?”
Monica chỉ lặng lẽ lắc đầu, dập tắt đi hoàn toàn nụ cười của Louis.
“Ít nhất thì cô có thể liệt kê các cấp bậc quý tộc của vương quốc ta từ cao xuống thấp mà nhỉ?”