“Vậy, ý anh là mắt của anh đang gặp trục trặc và hiện tại không thể làm được gì?”
“Đúng vậy”
Song Ahrin khoanh tay lại nhìn tôi.
“Anh vô dụng lắm đấy, anh biết không?”
“Cô không nên nói vậy với người đã cứu cô một mạng đâu”
Tôi thực sự muốn đánh vào đầu cô ấy một cái.
Song Ahrin tiếp tục nói với giọng cảm thông.
“Không, đáng lẽ anh phải xuất hiện hoành tráng như mọi khi, tìm ra điểm yếu của nó, rồi ‘Ta-da!’ và giải cứu tôi chứ”
“Cái gì–”
Như mọi khi?
“Cô đã nghĩ là tôi ngầu à?”
“...Im đi”
“Mà tôi đúng là hơi ngầu thật”
“Anh thực sự muốn chết à?”
Song Ahrin đấm vào vai tôi.
Chọc ghẹo cô ấy cũng vui phết.
“Ahem! Dù sao thì, trước hết, ta cần phải tìm Tóc Trắng với Tóc Đen nhỉ?”
“Đúng vậy”
Do chúng tôi cũng đã có được tờ giấy ghi là ‘Cách thức trốn thoát’.
Còn nó có là thật hay không thì là chuyện khác.
“Và rồi chúng ta cắt tóc nó”
“Phải”
“Bằng cách nào?”
“Cô Chaeyeon sẽ lo việc đó”
“Tóc Trắng lại phải làm mấy việc nặng nhọc nữa à?”
“Nếu cô muốn tự tay cầm kéo cắt tóc nó thì tôi cũng không ngăn cản đâu”
“Do Tóc Trắng bị ngốc nên ta cần sử dụng sức mạnh của cô ta tốt hơn. Tôi hoàn toàn nhất chí”
Với một lời xúc phạm khá là thẳng thắn hướng đến Jang Chaeyeon, Song Ahrin gật đầu.
“Vậy còn đứa trẻ đó thì sao?”
“Tôi cũng đang tự hỏi đây”
Tôi đã nhìn thấy đủ thứ kỳ lạ như quái vật ký sinh vào con người, khối lập phương biết bắn laze, vở kịch có thể hút con người vào trong, và cả một vị thần giả tạo, nhưng tôi chưa gặp ma bao giờ.
“Ta nên làm theo những gì được bảo thì hơn. Phải có lý do nào đó nó mới vẫn giữ lấy cô ấy chứ?”
“Nếu chẳng may đó là một cái bẫy để giết chúng ta thì sao?”
“Tôi cũng lo về việc đó, nhưng hiện tại không có lựa chọn nào tốt hơn cả”
Chậc, Song Ahrin tặc lưỡi rồi bắt đầu lục lọi tủ đồ.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Nếu có một cái dao rọc giấy thì sẽ thuận tiện hơn đấy”
Cô ấy nghiêm túc tìm bới tủ đồ với đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình.
Dù nó không có vẻ là hữu dụng cho lắm, tôi cũng không cần ngăn cô ấy khi cô ấy đang tập trung như vậy làm gì.
Tôi chìm trong suy nghĩ của mình cho đến khi cô ấy tìm ra được một con dao rọc giấy.
Vấn đề là tôi không có chút thông tin nào cả.
Cảm giác như tôi đã mất đi món vũ khí thường dùng của mình vậy.
“Anh đang suy ngẫm cái gì vậy?”
Cô ấy tìm ra dao rọc giấy rồi ngó đầu nhìn tôi.
“À, tôi chỉ đang nghĩ cách để phá vỡ cục diện này thôi”
“Phá vỡ?”
“Phải. Để đề phòng cho trường hợp bất ngờ—”
“Không cần phải lo đâu”
“Thực sự đấy, anh có hai mạng hay gì chắc?”
Song Ahrin khẽ càu nhàu rồi đi theo tôi.
Chúng tôi bước ra ngoài rồi bắt đầu đi theo nó ở một khoảng cách.
Điểm tốt là tiếng bước chân của nó khá to nên chúng tôi không gặp vấn đề gì khi lén theo nó, nhưng tệ là nó di chuyển khá nhanh khiến chúng tôi cũng phải chạy bộ theo.
Không phải đây chỉ là một ngôi trường nhỏ à?
Sao nó vẫn chạy tiếp được vậy?
Trước khi tôi kịp bối rối, nó bắt đầu đi lên cầu thang.
“...Sân thượng sao?”
“Có vẻ là vậy”
Tôi thì thầm với Song Ahrin trong khi chậm rãi leo lên cầu thang.
Chúng tôi cẩn thận leo từng bậc thang dốc, ngậm chặt miệng lại.
Cuối cùng, sân thượng cũng hiện ra.
Ngay khi vừa bước ra ngoài, chào đón tôi là không khí ẩm ướt cùng cảm giác ớn lạnh khó chịu.
Nó không giống một cái sân thượng chút nào.
Ở đó có một cái kén khổng lồ làm từ tóc, bao quanh bởi những hộp sọ nhỏ rải rác đây đó.
Xác nhận rằng nó đang bò vào trong cái kén, chúng tôi cùng lúc núp ra sau tường.
Ngay sau đó, một mùi thối rữa bắt đầu xộc lên.
Nó là mùi thứ gì đó đang phân hủy, kết hợp với một mùi hương kỳ lạ khó tả, như có thể sử dụng để tra tấn.
“Ựa…”
Song Ahrin che miệng lại như thể buồn nôn, và tôi cũng dùng tay che miệng và mũi lại trước cơn buồn nôn đang trào lên.
Tôi vội vã nhìn xung quanh trong khi bịt lấy mũi và miệng.
Yoo Daon có ở đây không?
Khi tôi đang lo lắng nhìn xung quanh tìm cô ấy, Song Ahrin giật giật tay áo tôi rồi chỉ về một hướng.
Đó là Yoo Daon.
Đúng hơn thì đó là Yoo Daon trẻ con.
Cô ấy bị chôn vùi vào trong cái kén với đôi mắt nhắm lại, cái cổ thì bị vặn vẹo kỳ dị.
Cô ấy không còn thở, nên chắc chắn cô ấy đã chết rồi
Một điểm khác biệt đáng chú ý là cô ấy đang mặc áo người bệnh, không như tôi và Song Ahrin là mặc đồ bình thường.
Chúng tôi cần phải cứu cô ấy ra, nhưng phải làm thế nào?