May mắn là, Jang Chaeyeon cũng không hoàn toàn phản đối kế hoạch của tôi.

Nếu phải suy đoán từ chút cảm xúc hiện ra trên vẻ mặt vô cảm kia thì, có vẻ cô ấy còn nồng nhiệt chào đón nó nữa kìa.

Vòng tay ôm tôi từ sau lưng, Jang Chaeyeon hỏi.

“...Như này được chưa?”

“Vậy là ổn rồi”

Đằng sau chúng tôi, đứa trẻ vẫn đang nhanh chân đuổi theo.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.

Một con quái vật không cho phép chạy và một con thì bắt phải chạy…Có người bình thường quái nào đối phó được với nó không cơ chứ?

Hoặc có lẽ, họ không đối phó được với nó.

Tôi nhớ lại vô số những hộp sọ vương vãi quanh cái tổ.

Biết bao nhiêu người đã lạc vào đây, và bao nhiêu người đã mất mạng tại nơi này?

“Chúng ta sẽ làm thật à?”

“Đừng có hét lên đấy”

Nghe tôi nói, Jang Chaeyeon ngó lên từ sau lưng tôi.

“Anh lo lắng cho tôi sao?”

“Đương nhiên là tôi phải lo rằng cả hai chúng ta có thể bị bắt rồi”

“...”

Jang Chaeyeon phồng má nhìn tôi và ôm chặt hơn.

“Tôi không thể giữ thế này mãi được đâu đấy”

“Tôi biết”

Tôi đã hoàn toàn hiểu rõ về năng lực của Jang Chaeyeon và những hạn chế của nó do đã chiến đấu bên cạnh cô ấy.

“Năng lực của cô đã bị hạn chế lại do cô bị biến nhỏ rồi nhỉ?”

“Một chút”

“Cỡ nào?”

“Thông thường thì tôi có thể nâng được cả một chiếc xe con, nhưng bây giờ thì có lẽ chỉ được một nửa thôi”

“Vậy thì không có vấn đề gì rồi”

May là tôi nhẹ hơn một nửa cái xe con.

Cô ấy chầm chậm lắc đầu.

“Được rồi. Vậy ta đi thôi”

Kế hoạch rất đơn giản.

Jang Chaeyeon sẽ giữ lấy tôi từ phía sau và trở thành một cái tên lửa người, rồi chúng tôi sẽ bay.

Chúng tôi sẽ đi về tiến lên trên không trung như trượt băng rồi lại từ từ đáp xuống, và cứ lặp lại như thế, đi qua hoàn toàn lặng lẽ.

Hoàn hảo.

Tôi vỗ nhẹ vào tay của Jang Chaeyeon đang ôm vào eo tôi.

“!”

Một lực hấp dẫn khổng lồ đè xuống lưng tôi.

Đây không còn là bay nữa mà đang là phóng đi rồi.

Chúng tôi nhảy một quãng xa, và ngay trước khi tôi được hôn đất, Jang Chaeyeon bằng cách nào đó đã nhẹ nhàng đáp tôi xuống.

“...Nó không thành công lắm nhỉ”

“Công nhận”

Tôi quay lại nhìn đứa trẻ.

Nó đang chạy đuổi theo chúng tôi từ khoảng cách xa.

“Nhưng cách này đã thành công. Chúng ta nhảy lần nữa chứ?”

“Tôi sẽ giữ chặt lấy anh”

Không phải câu đấy là tôi nói mới phải à?

Như thể thực hiện điều mình đã nói, Jang Chaeyeon dồn lực ôm vào eo tôi.

Dù nó vẫn chỉ là sức của một đứa trẻ.

Ngay sau đó, chúng tôi lại bay qua hành lang trường học lần nữa.

Có cảm giác như tôi đang bay xung quanh với Jang Chaeyeon như một cái cặp phản lực vậy.

Dãy phòng học cũ kỹ và trống trải lướt qua chúng tôi, và khi tôi nhìn lại, đứa trẻ đã biến mất khỏi tầm nhìn.

Quá dễ dàng.

Chúng tôi đã nhảy bao nhiêu lần rồi?

Không lâu sau, Jang Chaeyeon và tôi đã đứng trước cánh cửa to lớn của phòng thể chất.

May mắn là, nó đã mở một nửa, và ở bên trong, Yoo Daon và Song Ahrin đang say sưa bàn bạc gì đó.

“Vậy nên—”

“Nhưng mà—”

Họ đang bàn gì mà nghiêm túc quá vậy?

Khi tôi mở cửa đi vào trong, trước tiếng động phát ra, Song Ahrin nhanh chóng quay sang và giơ tay lên.

Đầu tôi nhói đau, nhưng tôi vẫn vẫy tay và đặt ngón trỏ lên môi để bảo cô ấy giữ im lặng.

“...Không có gì xảy ra cả nhỉ?”

Sau khi nhìn thấy tôi, Song Ahrin thở dài an tâm rồi đến gần.

“Suỵt. Giữ im lặng nào”

“...Tại sao?”

Tôi gọi Song Ahrin đang nói năng cộc lốc và Yoo Daon đang hào hứng vẫy tay ra để giải thích về Arachne.

“...Thì ra là âm thanh…”

“Nhưng không phải chúng ta cần hát sao?”

“...”

Trước lời của Yoo Daon, chúng tôi chỉ biết nhìn nhau khó xử.

Chúng tôi chỉ hát nhỏ nhẹ thôi có được không?

Sẽ là vấn đề lớn nếu chúng tôi bị bắt khi đang làm vậy.

Càng nghĩ thêm về cách thức trốn thoát, tôi lại càng thấy nó giống như một hy vọng hão huyền.

Đặt hai dị thể quản thúc trái ngược nhau vào một nơi, và bây giờ là bắt chúng tôi phải hát trong khi đốt tóc?

“Song Ahrin, cô đưa cho tôi tờ cách thức trốn thoát lúc nãy được không?”

Nghe tôi nói, Song Ahrin lấy ra tờ cách thức trốn thoát rồi đưa cho tôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Cách thức trốn thoát]

Trước tiên, thu thập tóc nó.

Tiếp theo, đi đến nhà thể chất và đốt tóc nó.

Nếu có một đứa trẻ đi theo, dùng mọi cách để cắt đuôi họ.

Tác động vật lý sẽ không có tác dụng.

Sau khi đốt tóc, mở tất cả cửa phòng học và hát bài hát trốn tìm.

Nếu tất cả mọi người không tập trung, những người ở lại sẽ vĩnh viễn lang thang nơi đây.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Càng hiểu rõ hơn về ngôi trường này, những dòng chữ này càng trở nên hiểm ác.

“Anh đang lo rằng nó là giả à?”

“Tôi không hề lo về việc đó”

Càng đọc và hiểu hơn về nơi này, tôi lại càng chắc chắn rằng cách thức trốn thoát này cũng gần đúng với thực tế.

Chỉ là nó quá hiểm ác thôi.

Nếu nó thực sự dễ dàng thì lại là một chuyện khác, nhưng cách thức trốn thoát này như chứa đựng toàn bộ ác ý của người đã viết ra nó vậy.

Nó khiến người đọc nghĩ ‘Tôi có thể làm được’, rồi đẩy họ vào chỗ chết.

Dễ dàng thấy được nó thực sự tồi tệ thế nào.

[Chí mạng: 1]

Một thứ gì đó xuất hiện thoáng qua tầm mắt của tôi.

Tôi không nhìn thấy được vì nó quá nhanh.

“...Ta cứ làm trước đã”

Mượn chiếc bật lửa của Yoo Daon như lần trước, tôi lấy ra những sợi tóc từ trong túi quần rồi đốt chúng.

Một làn khói đen bốc lên, kéo theo một mùi hôi thối khủng khiếp.