Editor: Siro
Beta: Anh Đào
Thông thường Trần Nhung chỉ chừa một cúc áo sơ mi trên cùng, còn lại được anh cài thật nghiêm chỉnh, vô cùng kín đáo. Vạt áo khá dài nên chưa từng bị gió thổi tung lên cả.
Thậm chí Nghê Yến Quy còn không thấy được xương quai xanh của anh. Cô đoán có lẽ anh là kiểu người truyền thống.
Nhưng còn cô thì sao, càng mát càng tốt, không phải quần đùi thì sẽ là quần soóc. Cô có bốn năm chiếc quần dài, nhưng cái nào cũng bị lủng lỗ chỗ, vá chằng vá đụp, loè loẹt đủ loại, không có cái nào ra hồn.
Trước đây, Nghê Yến Quy từng nói với Lâm Tu rằng cô thích nam sinh ngoan ngoãn.
Lâm Tu “Ừm ừm”, nghe tai trái ra tai phải và giới thiệu cho cô một người có tính cách hệt như anh ta.
Cô từ chối hết lần này tới lần khác.
Lâm Tu nói cho cô biết: “Cậu vào nhà trẻ mà tìm đi.”
Lúc trước chưa gặp Trần Nhung, Nghê Yến Quy đã từng mường tượng về một người đàn ông lý tưởng, nhưng trong đầu chỉ là một hình bóng mơ hồ. Có lẽ người ấy sẽ đeo một cặp kính, là một người rất ấm áp, khiêm tốn và lịch thiệp trong mọi hoàn cảnh. Đến khi Trần Nhung xuất hiện, như yêu tinh biến hóa, bỗng nhiên hình bóng này có gương mặt, từ từ được khắc họa lên theo đường nét của anh. Nghê Yến Quy hãnh diện, chẳng phải đây là bạch mã hoàng tử của cô sao?
Vấn đề nối tiếp sau đó là bản thân cô không phải một người hiền lành.
Chiều hôm ấy, Nghê Yến Quy kéo Liễu Mộc Hi định đi trung thương mại mua quần áo để cải tạo lại hình tượng của mình.
Vừa đến trạm xe lửa, họ chợt thấy có ba người đi từ phía đối diện tới với ngoại hình vô cùng bắt mắt. Sự nổi bật này không phải do họ xuất sắc hoặc đẹp trai, mà bởi họ đặc biệt.
Ở giữa là Chu Phong Vũ với mái tóc vàng óng ánh.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc màu quả quýt của Dương Đồng đỏ rực, từ xa trông anh ta hệt như đang đeo băng cài tóc.
Người ở phía sau nhuộm tóc màu xanh lá. Tông màu lạnh này rất kén người, nhưng màu của người này khá nhạt, hơi tối trông như màu xám.
Oan gia ngõ hẹp.
Nghê Yến Quy quan sát họ. Đồng thời, họ cũng đang ngó chừng cô.
Dương Đồng đã kết thù với cô, hơn nữa, cậu ta là người không biết che giấu. Cậu ta cau mày, đôi mắt hung ác, quả thật đã coi cô là kẻ địch.
Chu Phong Vũ đút hai tay vào túi quần, quắc mắt nhìn cô không chớp.
Vào giây phút đó, Nghê Yến Quy nhận ra đôi mắt của Chu Phong Vũ hơi quái lạ. Tuy nhiên, vẻ mặt của anh ta rất phẳng lặng, da mặt như dây thun bị kéo căng hết mức, không để lộ chút cảm xúc thừa thãi nào.
Chu Phong Vũ né qua, đi tiếp con đường của mình, sắp sửa lướt qua cô.
Nghê Yến Quy lập tức ngăn họ lại.
Chu Phong Vũ lại nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý, như đang nghiên cứu điều gì? Nhưng cũng rất xa cách.
Nghê Yến Quy lạnh lùng cười nói: “Đúng rồi, đã gặp nhau hai lần, chúng ta cũng chưa chào hỏi nhau nữa.”
Chu Phong Vũ vẫn vô cảm, tư thế không thay đổi, vô cùng lơ là. Anh ta lười tiếp chuyện với cô.
Dương Đồng trầm giọng nói: “Chưa chào hỏi chỗ nào? Chẳng phải đồ hung dữ như cô đã buông rất nhiều câu độc địa à?”
Nghê Yến Quy nhướng mày: “Cậu thật sự nghe hết mấy lời độc địa đó của tôi à?”
Dương Đồng co rút khóe miệng: “Đúng là chẳng nữ tính chút nào.”
“Dương Đồng, chúng ta đi.” Chu Phong Vũ dời sang bên cạnh một bước.
Nghê Yến Quy cũng dời theo, tỏ rõ cô đang muốn gây hấn: “Bây giờ tôi là người bảo kê Trần Nhung. Muốn kiếm chuyện với cậu ấy thì phải xem tôi có đồng ý không đã.”
Vừa nãy, Dương Đồng nhìn Nghê Yến Quy một cách vô cùng căm ghét. Hiện giờ, cậu ta lại giãn chân mày, trừng to mắt, dường như đang nghe được chuyện gì quỷ quái lắm.
Chu Phong Vũ điềm nhiên đáp: “Bọn tôi không có hứng thú với cậu ta.”
“Này, cậu.” Nghê Yến Quy nhìn sang Dương Đồng.
Dương Đồng chậm hiểu như chợt phản ứng kịp, do dự mở lời: “Cô...”
“Đúng, chính là tôi.” Nghê Yến Quy tỏ ra vênh váo: “Nếu mai này để tôi thấy các cậu dám bắt nạt Trần Nhung thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo đấy.”
Dương Đồng ngơ ngác, không nói thành lời, chỉ quan sát cô từ trên xuống dưới.
Chu Phong Vũ nói: “Đi thôi.”
Lúc này Nghê Yến Quy mới tránh đường cho họ đi.
Bước chân Dương Đồng vô cùng chậm chạp, cậu ta nhìn chằm chằm cô thật lâu, như thể đang muốn soi được thứ gì đó từ trên mặt cô.
Chu Phong Vũ quay đầu: “Dương Đồng.”
Dương Đồng hấp tấp đi theo.
Trong suốt quá trình, Liễu Mộc Hi không nói tiếng nào. Đến khi nhóm Chu Phong Vũ đi xa, cô ấy mới hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nghê Yến Quy trả lời: “Người trong câu lạc bộ Boxing. Họ từng vây đánh Trần Nhung, nói tóm lại từng có mâu thuẫn với mình.”
Liễu Mộc Hi nhìn lại bóng lưng của những người kia.
Họ đến đầu đường. Chắc đang đợi xe, có lẽ phải chờ một lúc.
Chu Phong Vũ lấy thuốc lá từ trong túi ra, một tay mở bao, cúi đầu ngậm một điếu.
Nam sinh tóc xanh quẹt bật lửa để châm thuốc cho anh ta.
Chu Phong Vũ rít một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời bao la, miệng khẽ cử động.
Hai người bên cạnh cũng ngẩng đầu theo.
Liễu Mộc Hi nhìn sang, chỉ thấy trời xanh và mây trắng. “Người có mái tóc màu vàng kim đó tên Chu Phong Vũ hả... Trên poster, trông anh ta manly lắm nhá.”
Nghê Yến Quy đã đi được hai bước, nghe vậy bèn ngoái đầu lại.
Chu Phong Vũ ngậm điếu thuốc, chầm chậm phà ra.
Anh ta hút thuốc lá ư? Hơn nữa còn là điếu loại mỏng.
*
Nửa đêm, gió bắt đầu thổi, rồi một cơn mưa đổ xuống.
Sáng hôm sau, trời âm u và giăng đầy mây.
Ôn Văn nói: “Huấn luyện viên Mao chọn ngày tốt thật đấy.” Đây không phải một câu nịnh nọt. Nhiệt độ đã giảm vài độ, khiến tâm trạng của mọi người ôn hòa hơn hẳn.
Thật ra, Mao Thành Hồng chưa từng chú ý đến tin dự báo thời tiết, chỉ vì anh ta đang có chuyện bực mình nên mới chốt ngày vào cuối tuần này.
Có khá nhiều người đăng ký đi du lịch, học viên mới và cũ mỗi bên chiếm một nửa. Trong số các học viên có khoảng bốn cô gái, tất cả đều đến đúng giờ.
Mao Thành Hồng mỉm cười: “Quả thật là một ngày tốt lành nhỉ.”
Buổi sáng, khi họ đến khu nghỉ phép thì suối nước nóng đang được khử độc.
Đoàn người chán ngán.
Mao Thành Hồng ngồi không yên. Để chứng tỏ chuyến đi lần này có ý nghĩa “huấn luyện đặc biệt”, anh ta tự quyết định: “Lên núi!”
Ôn Văn cười khổ: “Em nghĩ lần này chúng ta chỉ đơn thuần tới vui chơi thôi chứ.”
Mao Thành Hồng ngỏ ý sâu xa: “Cậu cũng biết tình hình hiện nay của câu lạc bộ rồi chứ, nếu năm nay không thể giật giải thì sau này sẽ càng khó khăn hơn.” Đánh đâu thua đó đòi hỏi dũng khí, nhưng dũng khí không bù được thời gian.
Kinh phí của câu lạc bộ rất ít ỏi, Mao Thành Hồng làm huấn luyện viên ở đây hoàn toàn là không công. Đồng thời, anh ta muốn mở rộng câu lạc bộ, tiếc là không kêu gọi được nhà tài trợ.
Câu lạc bộ boxing thì khác. Năm trước, Mã Chính tham gia thi đấu cấp tỉnh và giành được giải thưởng, bởi vậy có một công ty thức uống trực tiếp tài trợ hai năm kinh phí. Mã Chính rất đắc ý, liên tục chiêu mộ người mới, mở đủ cuộc thi thố, muôn hình vạn trạng, hừng hực sôi động.
Câu lạc bộ tán đả lại quá đìu hiu. Dụng cụ luyện tập là đồ cũ từ mấy năm trước, nệm thì thiếu góc, Ôn Văn phải dùng chăn lấp vào. Bao cát bị thủng, cũng do Ôn Văn vá lại. Tuy anh ấy là người nhân hậu nhưng tính tình khá nhu mì, khả năng quản lý còn không bằng Triệu Khâm Thư vừa mới gia nhập.
Cuối cùng mọi chuyện sẽ biến thành mớ hỗn độn hay có thể chấn chỉnh lại, thì phải phụ thuộc vào năm nay rồi.
Trong nhà khách không bao gồm vé nên cả đoàn đành phải ra ngoài. Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, mây đen bỗng nhiên kéo tới, cuộc hành trình đến suối nước nóng gặp phải trận mưa dầm đột ngột xuất hiện này.
Mây đen dày đặc, tiếng than thở của tốp nam sinh vang vọng tới trời: “Suối nước nóng của tôi!”
Bầu trời nghe thấy và đáp trả bằng cơn mưa phùn. Những ngọn núi phía xa bị bao phủ bởi một lớp sương trắng xóa.
Chẳng những lỡ mất suối nước nóng, mà kế hoạch leo núi cũng thất bại luôn.
Triệu Khâm Thư không chịu nổi, bèn nói rằng anh ấy sẽ tự bỏ tiền ra đi tắm thảo dược.
Mao Thành Hồng níu cổ áo của Triệu Khâm Thư: “Em mới mười tám tuổi, già yếu lắm hay sao? Đi ngâm thảo dược nữa cơ đấy?”
“Huấn luyện viên Mao, tắm thảo dược sẽ giải nhiệt cho cơ thể ạ. Em đang bị lở miệng đây này.” Triệu Khâm Thư hé miệng: “A. Ở đây, miệng bị rộp lên rồi.”
Mao Thành Hồng chẳng nhìn thấy gì cả, đành xua tay: “Đi đi, đi đi.”
Triệu Khâm Thư và Trần Nhung ở phòng đôi. Anh ấy gọi: “Trần Nhung, đi thôi, cùng đi tắm nào.”
Trần Nhung nói: “Mình không bị lở miệng, không đi đâu.”
Triệu Khâm Thư nhe răng: “Thật sự nên cho huấn luyện viên Mao xem thử kiểu gì mới được gọi là ông lão mười tám tuổi.”
Nghê Yến Quy xuống núi, chỉ thấy một đám nam sinh đang tụ tập với nhau.
“Tam điều!”
“Song thuận tử!”
“Phi cơ đeo cánh lớn!”
Để mua một vé vào hội trường, tổng số tiền gần bằng vé nhóm. Những bạn học khác cảm thấy không có lời, bèn xúm lại đánh bài, ồn ào hẳn lên.
Ôn Văn không tiêu khiển, mà đang luyện tập hít đất. Anh ấy không đóng cửa.
Nghê Yến Quy đi qua, lễ phép chào hỏi: “Chào chủ nhiệm Ôn ạ.”
“A.” Ôn Văn nhảy dựng lên: “Bạn Tiểu Nghê, tới đây đánh bài hả?”
Cô lắc đầu.
“Tìm Trần Nhung à.” Mao Thành Hồng trỏ về phía bên trái: “Em ấy đang ở hai phòng đầu đấy.”
“Cảm ơn huấn luyện viên Mao.” Nghê Yến Quy đếm phòng, ghé đầu nhìn ra cửa sổ phòng Ôn Văn và quan sát cây cối ngoài cửa sổ.
Ôn Văn định cất tiếng hỏi.
Cô lại đi mất.
Ôn Văn cảm thấy kỳ lạ: “Em chỉ hơn bạn Tiểu Nghê hai ba tuổi, mà hình như chúng em không cùng một thế giới thì phải.”
“Đừng hỏi tôi.” Mao Thành Hồng cầm điều khiển ti vi chuyển kênh: “Tôi cũng lớn hơn cậu hai ba tuổi đấy thôi, càng cách biệt xa với những sinh viên đại học năm nhất đây này.”
*
Phòng trong khách sạn được thiết kế liên hợp, cao hai tầng, mái dốc. Khác hẳn với những ngôi nhà gỗ trên núi, tòa nhà dưới chân núi có lối trang trí hiện đại với những bức tường có diện tích lớn.
Ngoài cửa sổ là một khu vườn với trăm hoa đua nở, tán lá xanh tươi đầy sức sống. Khách lưu trú tại khách sạn chỉ cần ngẩng đầu là có thể ngắm cảnh ngắm hoa.
Nghê Yến Quy tới đây không phải để ngắm cảnh. Một, hai, ba, bốn, cô biết chỗ ở của Trần Nhung rồi. Cô đi tới đi lui ngoài cửa sổ, vờ như đang tìm gì đó, thỉnh thoảng cúi người, sau đó lại thi thoảng đi qua đi lại.
Kính cửa sổ xanh lam đậm phản chiếu bầu trời, bóng cây và cả cô.
Có lẽ rèm cửa đã được kéo lại, cô không thể nhìn thấy ánh đèn bên trong.
Chẳng lẽ Trần Nhung ngủ rồi ư?
Trong núi vừa lạnh, vừa mưa. Lúc đến, Nghê Yến Quy đã khoác một chiếc áo khoác, lúc này cô thuận tiện trùm mũ áo lên.
Hồi lâu không nghe động tĩnh của Trần Nhung, cô bèn vòng tới vòng lui quanh mỏm đá, đồng thời nhìn xung quanh cửa sổ. Gió lướt qua những nhánh cây và cuốn về phía cô. Mưa càng lúc càng nặng hạt, cô không mang theo ô nên mũ trùm đầu đã ướt đẫm rồi.
Cô đang nghĩ có nên dừng chuyện vô bổ này lại không, thì đột nhiên, cánh cửa sổ mà cô mong đợi bật mở ra.
“Nghê Yến Quy.” Người nói chính là Trần Nhung cô ngày nhớ đêm mong.
Chếch qua ô cửa sổ, cô có thể nhìn rõ dáng người cao lớn đó. Căn phòng được thắp sáng bởi một chiếc đèn vàng nhạt treo tường.
Mở cửa sổ ra rộng hết mức, anh hỏi: “Mưa lớn thế này mà sao cậu lại dầm mưa ở đây thế?” Anh nhấn chốt mở, cả căn phòng sáng choang. Ánh sáng khúc xạ trên mặt anh trông sạch sẽ vô biên.
Cô cởi mũ xuống, khẽ sờ lên tai mình: “Mình làm mất bông tai, không biết nó bị rơi ở đâu rồi.” Bên tai trái của cô là một chiếc bông tai nhỏ bằng ngọc trai, còn bên phải trống không.
“Trước tiên vào trú mưa đi đã, mưa càng lúc càng lớn đấy.” Trần Nhung chỉ lên mái hiên cửa sổ: “Đừng dầm mưa, sẽ bị cảm đó.”
Cô rất nghe lời, ngoan ngoãn đi tới dưới mái hiên cửa sổ.
“Cậu chờ một lát.” Trần Nhung xoay người đi lấy ô: “Cậu có biết bông tai rơi ở đâu không?”
Ô có màu xanh lam đậm, bên cạnh thêu một dòng chữ tiếng Anh nho nhỏ màu trắng. Đây là một chiếc ô hàng giảm giá 30%, nhưng nhờ hào quang của Trần Nhung, cô bỗng cảm thấy nó vô cùng đáng yêu. Cô giơ ô lên, như đang nghịch Kim Cô Bổng, hai tay xoay đi xoay lại chiếc ô. “Mình vừa xuống núi thôi. Mới đi tìm huấn luyện viên Mao thì mình phát hiện không thấy bông tai đâu nữa. Trước khi tới đây, mình cảm thấy tai hơi gai, mình nghĩ chắc nó rơi ở gần đây thôi.”
Trần Nhung nhìn cô.
Cô không buộc tóc, mưa phùn phủ lên tóc trông như từng lớp lụa mỏng. Trên núi sương mù mờ mịt, mây đen âm u, núi xám xịt bụi, chỉ có lá trên cây là màu xanh tươi mới, và gương mặt trắng ngần của cô.
Anh nói: “Mình tìm với cậu nhé.”
Nghê Yến Quy không khách sáo, lập tức gật đầu: “Ừm.”
Cô đứng trước cửa sổ chờ anh ra ngoài.
Phòng của nam sinh nối liền nhau, kế bên có vài nam sinh đang đánh bài. Cô đi lòng vòng ở đây lâu đến vậy, mà chỉ có Trần Nhung mở cửa sổ hỏi han cô. Cô cũng biết chắc rằng anh sẽ không để cô một mình dầm mưa ở đây đâu.
Tiếc thay, Trần Nhung còn một cái ô khác. Hai người dạo bước dưới ô là chuyện không thể rồi.
*
Không có cảnh lãng mạn che chung một ô, nhưng hai người đi qua đi lại trong vườn, cùng nhau vạch từng bụi cỏ, bầu không khí đặc biệt khác lạ.
Với Nghê Yến Quy, chỉ cần ở cùng với Trần Nhung, chính là một niềm hạnh phúc vô tận.
Thoạt tiên, Trần Nhung nhìn bông tai bên trái của cô. Anh luôn giữ khoảng cách vừa phải với các bạn, cẩn thận quan sát nhưng không tiếp cận quá gần. “Mình biết nó có hình dạng gì rồi.” Dứt lời, anh nửa khom người, kiểm tra bên trong bụi cỏ. Anh rất kiên nhẫn, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào.
Vừa nãy cô đã đi rất nhiều vòng quanh đây. Dĩ nhiên, mỗi một vòng cô đều không yên lòng nhìn vào bụi cỏ, thật ra mắt liên tục lia qua Trần Nhung.
Nghê Yến Quy tình cờ phát hiện ra. Trước đây, cô nghĩ ngũ quan của Trần Nhung trông rất hiền lành, nhưng khi cô thật sự tìm hiểu thì không phải vậy. Lông mày anh rất sắc bén, thậm chí hơi bạc tình. Tuy nhiên, khi anh cười lên lại dịu dàng như ngọc. Vả lại, viền mỏng bên mắt càng làm anh trông hòa nhã hơn.
“Bông tai của cậu nhỏ quá, cỏ ở đây hơi cao, có lẽ nó vô tình bị vướng vào rồi.” Trần Nhung vừa nói, vừa đưa tay vén cỏ ra.
Mưa phùn như kim châm. Dưới đất ngập bùn lầy và nước mưa.
Chẳng bao lâu sau, trên tay anh đã dính đầy bùn, bẩn thỉu và ướt đẫm. Khi anh giơ tay lên, từng giọt nước bùn rơi lại xuống bụi cỏ.
Nghê Yến Quy áy náy, vội vàng lục tìm khăn giấy cho anh.
Trần Nhung không nhận: “Không cần đâu, đợi khi tìm được, mình sẽ đi rửa tay.”
Tính tình tốt, có phong độ, khiêm nhường và lễ độ. Cô biết anh sẽ giúp mình, nhưng không ngờ rằng anh lại nghiêm túc như vậy. Theo khách quan, là người trong cuộc mà cô lại làm như không liên quan đến mình, cô vội ngồi xổm xuống, đưa tay vạch cỏ ra.
Ô của cô đã nghiêng ngả tự lúc nào.
Trần Nhung lập tức che ô lên đầu cô, sau đó cúi xuống rồi hốt hoảng đứng lên.
Nghê Yến Quy ngẩng đầu, thấy cánh hoa trên ô. Chiếc ô Trần Nhung đang che thuộc về Triệu Khâm Thư. Trên mặt ô màu đen có một đóa hướng dương thật to đang nở rộ. Mắt cô chuyển từ hoa hướng dương sang mặt Trần Nhung.
Sắc mặt anh đỏ bừng.
Sức quyến rũ của cô ghê gớm vậy sao? Cô chỉ vạch cỏ thôi mà.
Trần Nhung nhẹ nhàng nói: “Váy cậu ngắn quá, đừng nên ngồi xổm.”
Thật ra nó không ngắn, dài đến đầu gối. Đây là chiếc đầm liền cô mới mua, cổ áo sơ mi trông rất đoan trang, trên váy được vẽ vài hình graffiti đáng yêu theo phong cách nghệ thuật, chinh phục nam thẳng. Nhưng cô ngồi xổm xuống rất nhanh, chẳng lẽ... dưới váy trống trơn hả?
Cô nhìn lại Trần Nhung.
Anh né tránh ánh mắt cô, trông rất lúng túng.
Nghê Yến Quy đứng lên, khẽ phủi váy: “Bỏ đi, không cần đâu. Mất thì thôi vậy.”
“Không sao. Mình có thời gian, giúp cậu tìm được mà.”
Cô bẻ một cành cây nhỏ, đưa qua cho Trần Nhung: “Đừng dùng tay, lấy cái này đi.”
“Được.” Trần Nhung cười: “Cảm ơn cậu.”
Cô lấy khăn giấy ra cho anh.
Lần này, anh tiếp nhận. Anh chà tay, sau đó dùng nhánh cây cời bụi cỏ và tìm kiếm xung quanh.
Đọc đầy đủ truyện chữ Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly, truyện full Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly