Từ bây giờ Akash sẽ xưng là ta cho phù hợp với bản chất kiêu ngạo hơn.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi dừng lại một chút, giữ nguyên tư thế như thể sắp lao thẳng vào, tập trung hoàn toàn vào tên pháp sư. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi tự hỏi liệu việc này có đáng không.

Nếu tên pháp sư đó sử dụng ma thuật vào tôi thì sao? Nếu có tên sát thủ hay cung thủ nào đó đang ẩn mình và nhắm vào tôi khi đang trò chuyện thì sao? Hàng chục giả định đang diễn ra trong đầu tôi.

Lý do tôi không thể hành động ngay lập tức mặc dù trong đầu đã xuất hiện hàng tá giả định là vì tên tóc đen kia đang nói chuyện bằng một ngôn ngữ mà tôi có thể hiểu.

Mẹ tôi đã qua đời trước khi bà có thể dạy tôi hết những từ ngữ, còn những từ tôi học được từ cô nhân viên lễ tân chỉ là những từ rời rạc, nên tôi chưa từng có một cuộc trò chuyện bình thường nào.

Nhưng tên này thì khác.

“Tôi biết cô hiểu được những lời này. Và cô cũng đủ thông minh. Vậy... liệu chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?”

Quả thật, đây là một khả năng kỳ lạ. Tuy nhiên, tôi lại lo rằng cậu ta có thể lợi dụng nó để kéo dài thời gian, trong khi đồng bọn của hắn bao vây tôi.

Đó là một trò mà tôi đã từng mắc bẫy. Lôi kéo sự chú ý rồi chơi bẩn.

Quan trọng nhất, không có gì có thể đảm bảo rằng tên này sẽ hiểu những lời tôi nói.

…Không, không hợp lý tí nào. Tôi thay đổi tư thế, siết chặt chuôi cây đại kiếm và lao về phía tên pháp sư.

Tên pháp sư phản ứng kịp thời, dựng lên một rào cản ma thuật. Độ dày và sức mạnh của nó rõ ràng vượt trội so với những kẻ mà tôi đã gặp trước đây.

Lẽ ra tôi sẽ đập tan lớp rào này đó rồi tách người hắn làm đôi, nhưng thanh kiếm lại buộc phải dừng lại giữa không trung và phát ra tiếng ken két.

“Này! Khốn kiếp thật, con điên này đang thật sự muốn giết chúng ta đấy đồ não teo! Đây không phải chuyện đùa đâu, chúng ta không thể chịu đựng thêm được nữa! Mau chạy đi, ta đã nói rồi!”

“Đừng làm quá. Chúng ta vẫn có thể chịu thêm được khoảng hai đòn nữa."

"Làm ơn, xin hãy nói chuyện với chúng tôi một lần đi!”

Cậu ta vẫn kiên quyết yêu cầu tôi nói chuyện. Sự phiền phức của tên này đã khiến tôi truyền ma thuật vào cơ thể và siết chặt thanh kiếm.

Có vẻ đã có tác dụng, vì thanh kiếm bị dừng lại hoàn toàn giờ đây đang dần xuyên qua lớp lá chắn như một con kiến đang bò.

“…Làm sao tôi có thể tin tưởng cậu được?”

Không thể tin tưởng vào loài người. Họ không hề đáng tin. Vì đang không gặp phải kháng cự, nên tôi quyết định truyền thêm ma thuật vào thanh kiếm, tăng sức phá hủy của nó.

“Akash. Chỉ cần giữ cho cô ấy cách xa ra một chút thôi. Không cần gì khác, chỉ cần giữ giữ cô ấy cách xa chúng ta.”

Ngay khi Anh hùng ra lệnh cho pháp sư, Akash, thì ông ta đã lẩm bẩm gì đó, và đột nhiên tôi cảm thấy như đang một cơn sóng xung kích cố đẩy tôi ra xa.

Do đang truyền phép trong cơ thể, tôi không kịp phòng bị cú phản công bất ngờ, cảm giác quay cuồng trong người khiến tôi không thể tiếp đất đúng cách.

Tôi lăn một vài vòng trên mặt đất, và ngay khi dạ dày đã ổn định, tôi llập tức ấy lại tư thế. Việc truyền ma thuật trước mặt họ là quá chủ quan. Họ dễ dàng chặn một mũi tên đá, vậy ít nhất họ phải mạnh như thế.

“…Akash! Tôi đã bảo ông làm làm nhẹ nhàng cơ mà!”

“Tên đần, ta đã đẩy nhẹ rồi! Cô ta còn chẳng bị thương, sao cậu cứ càm ràm thế hả! Đáng lẽ ta không nên bị cuốn vào cái trò ngu ngốc này!”

…Quả thật, con người là không thể tin tưởng. Tôi lại tự nhắc mình như vậy và truyền thêm ma thuật vào thanh kiếm. Nó sẽ yếu hơn khi so với việc truyền ma thuật theo thời gian, nhưng ít ra tôi sẽ không bị quay cuồng như này khi bị phản công.

“…Xin lỗi. Tôi thật sự không cố ý. Tôi xin lỗi.”

“Câm miệng. Miệng lưỡi các ngươi không hề đáng tin.”

Tôi chuẩn bị để nhảy lên lần nữa và ném vài viên đá để gây phân tâm. Chúng dễ dàng bị chặn lại vì tôi không truyền ma thuật vào chúng.

“…Haaa. Vậy thì làm thế này đi. Akash. Đóng cuốn sách lại và đặt xuống đất.”

“Haha, cuối cùng thì cậu cũng phát điên rồi. Ta đi đây. Nếu cậu định chết thì chết một mình đi, đừng có mà kéo ta vào!”

…Cái gì? Tại sao tên này lại nói như vậy? Họ còn sống đến hiện tại đều nhờ vào gã Akash đó, hoặc chính xác là nhờ vào cuốn sách ma thuật của gã. Nhưng giờ tên này lại nói không sử dụng nó? Mục đích của cậu ta là gì?

“Ông định đi đâu? Đây là lệnh.”

“…Chết tiệt. Ta không ngờ là mình sẽ chết một cách vô nghĩa như vậy.”

Tôi không biết tên này đang định giở trò gì, nhưng việc hắn tự nguyện hạ lớp rào cản xuống là một tin tốt.

Tôi nhanh chóng truyền phép vào chân và đạp mạnh xuống đất, lao về phía họ.

Ngay cả khi tôi đã đứng ngay trước mặt, thì cậu ta vẫn chỉ nhìn tôi với vẻ quyết tâm.

“…Chết tiệt!”

Nhìn thấy vậy, tôi không nỡ lòng chém thanh kiếm xuống, nên chỉ có thể đánh ngã và đè lên trên.

Cậu ta, lưng bị xước do bị kéo lê trên mặt đất, rên rỉ một cách đau đớn, nhưng tôi không cần phải quan tâm.

Tôi giữ chặt hai cái chân bằng đùi, dùng đuôi ghì chặt phần bụng để có thể khống chế hoàn toàn, rồi đưa thanh đại kiếm lên đến gần cổ cậu ta.

Tôi nhấn đầu lưỡi kiếm xuống đất bằng một tay, như thể tôi có thể chặt bay đầu cậu ta bất kỳ lúc nào.

“...Cậu muốn gì?”

Chắc hẳn cậu ta phải có lý do gì đó để làm đến mức này. Tên này muốn gì đến mức phải diễn trò như vậy?

Tiền của tôi? Kho báu? Sừng của tôi? Hay trái tim tôi? Không có cái nào đặc biệt quan trọng.

Nếu tôi không thích câu lời, thì tôi sẽ hạ thanh kiếm này xuống ngay lập tức.

“Cuối cùng thì cô cũng nói chuyện với tôi. Ờ, không có gì to tát đâu. Tôi chỉ tự hỏi liệu cô có thể… trở thành bạn đồng hành của tôi không?”

“…Cái gì?”

Tên này không muốn tiền, kho báu hay những thứ tôi thu thập được trong tổ của mình, mà chỉ muốn tôi.

“…Có quá đột ngột không? Xin lỗi nếu làm cô bất ngờ. Nhưng tôi thực sự cần một bạn đồng hành, nên tôi đến đây để nắm bắt cơ hội. Liệu cô có thể…?”

“Cút đi.”

Đó chỉ là thế thôi. Những gì hai tên này khao khát là sức mạnh của tôi. Sức mạnh đáng nguyền rủa mà tôi được thừa hưởng từ người cha khốn nạn đó.

Tôi không muốn giết mình đã buông vũ khí và chọn đầu hàng, nên tôi đứng dậy và trả thanh đại kiếm về mặt đất.

“Cút đi. Biến ra chỗ khác.”

“C-Chờ chút đã. Nếu có điều gì không vừa ý, tôi sẽ xin lỗi! Nên chỉ một lần nữa thôi…!”