Chúng tôi đã quyết định rằng chúng tôi sẽ chiến đấu với Đế chế trong tương lai.

Nhưng vẫn còn một vấn đề lớn hơn đang chờ tôi, một vấn đề còn khó chịu hơn cả mâu thuẫn giữa tôi và Đế chế.

“Vậy thì…có một điều ta muốn tham khảo ý kiến của mọi người.”

Chúng tôi vừa mới ngắm tới tới Đế chế và mọi người dường như đều đang đắm mình trong sự phấn khích.

Ngoại trừ Klaus, anh ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi.

Đúng như mong đợi từ cánh tay phải của tôi.

Tia phản ứng ngay với lời nói của tôi.

“Có chuyện gì làm ngài bận tâm vậy, Chúa tể Liam?”

Cho đến lúc này, tôi vẫn đang xuôi theo dòng suy nghĩ rằng "Hoàng đế là kẻ thù thực sự của tôi, vậy tại sao tôi không chiếm lấy Đế chế của ông ta?"

Tôi khá ngạc nhiên khi Klaus đưa cho tôi một con số cụ thể nhưng nó giúp kế hoạch trở nên thực tế hơn.

Làm tốt lắm, Klaus.

Tuy nhiên, ngay cả với một người thích đưa ra quyết định quan trọng một cách nhanh chóng như tôi, vẫn có một số vấn đề khiến tôi đau đầu.

“–Đó là về Rosetta.”

“Hả?”

“Ta đã nói rồi, là về Rosetta! Ta đã có được hành tinh Charlow trong tay, nên ta nghĩ mình sẽ tặng nó cho cô ấy làm quà. Các ngươi nghĩ sao?”

Hơn một thế kỷ đã trôi qua kể từ khi tôi đến thế giới này. Bây giờ, tôi đã hiểu sơ bộ về cách mọi thứ được định giá và tôi không khỏi tự hỏi liệu mình có quá tiết kiệm hay không.

Vì thế tôi đã đi đến một suy nghĩ như sau: –Nếu tôi tặng hành tinh Charlow cho cô ấy liệu đó có phải là một điều xa xỉ ngay cả theo tiêu chuẩn của thế giới này không?

"Tặng cô ấy một hành tinh như một món quà. Thật là xa xỉ, ngài không nghĩ vậy sao?"

Tia nở nụ cười gượng gạo sau khi nghe kế hoạch của tôi.

“Đ-đó là một ý tưởng tuyệt vời, Chúa tể Liam. Tặng cho Quý cô Rosetta một hành tinh! Thật sự là điều mà chỉ có Chúa tể Liam mới có thể làm được!”

– Dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng thấy cô ấy không hề chân thành. Cô ấy luôn khen ngợi tôi và nói rằng "Đúng như mong đợi từ Chúa tể Liam!" trong mọi việc tôi làm.

Tuy nhiên, bây giờ cô ấy nói lắp và mắt cô ấy đảo liên tục.

Tôi quay về phía Marie, nhưng cô ấy quay đi khi tôi làm vậy.

“Đó là một ý tưởng tuyệt vời mà những người như chúng ta không bao giờ nghĩ tới! Tuy nhiên, nó hơi khác so với lẽ thường.”

Sau khi được Marie nói về thường thức thông thường, tôi quay sang Kukuri để tìm câu trả lời. Anh ta không hề tránh ánh mắt mà cố gắng giải thích những sai sót trong ý tưởng của tôi một cách vòng vo.

"Tôi tin rằng đây là một món quà tuyệt vời mà chỉ có Chúa tể Liam mới có thể chuẩn bị. Tuy nhiên, một khi ngài là chủ sở hữu của một hành tinh, ngài sẽ có nghĩa vụ phải chăm sóc nó. Nếu không được giám sát, bọn không tặc có thể thiết lập căn cứ ở đó và Quý cô Rosetta sẽ phải chịu trách nhiệm."

“T-thật vậy sao.–Còn Klaus thì sao?”

Tôi hướng sự chú ý sang Klaus, niềm hy vọng cuối cùng của tôi. Nhưng không hiểu sao anh ấy lại ngơ ngác và có vẻ như không nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Anh có ở đó không?”

“À, ừm, được thôi.”

Điều này khẳng định lại một lần nữa rằng có vẻ như tôi vẫn chưa hiểu mọi thứ ở thế giới này được đánh giá như thế nào.

Tặng một hành tinh có thể là hơi quá mức cần thiết.

“–Được rồi, được rồi. Ta sẽ quản lý cả hành tinh Charlow và hành tinh quê hương của Nam tước Gurin. Được rồi, tuyệt!! Vậy thì ta nên làm gì với món quà của Rosetta?”

“Mọi thứ cần thiết cho đám cưới đã được chuẩn bị xong rồi,” Marie nói với tôi.

“Chà, đó sẽ chỉ là một món quà bình thường.”

“Một hành tinh cho một món quà bình thường?”

Cả bốn cấp dưới của tôi đều nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói "ngài đi quá xa rồi".

Nhưng tôi là Chủ nhân ở đây!

“Thôi quên đi. Ta đi ngủ đây!”

Klaus nhận được cuộc gọi ngay khi tôi sắp đuổi họ ra khỏi phòng. Tên của Kurt xuất hiện.

“Chúa tể Liam, đây là cuộc gọi khẩn cấp từ ngài Kurt.”

“Kurt?”

----------------------------------------------

“–Xin lỗi Liam. Tôi không thể hủy bỏ cuộc hôn nhân với Điện hạ Cecilia.”

“Tôi có cảm giác là nó sẽ diễn ra như vậy. Đừng lo lắng về điều đó.”

Kurt đã liên lạc với tôi gấp vì mối quan hệ của anh ấy với Điện hạ Cecilia, vị hôn thê của anh ấy.

Là chị em cùng mẹ với Cleo nên Cecilia có mối liên hệ đặc biệt mạnh mẽ với Cleo.

Với việc Cleo và tôi trở thành kẻ thù, Kurt đã rơi vào tình thế khó xử.

“Cậu sẽ đứng về phía tôi phải không?”

“-Uhm…”

Từ phía bên kia màn hình, tôi có thể thấy vẻ mặt trầm xuống của Kurt.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã lo rằng cậu ấy sẽ chọn Đế chế thay vì tôi. Và đó là lúc cậu ấy đưa ra một đề nghị.

“Liam, tôi có một yêu cầu. Cậu biết về bản sao của mình, đúng không?”

“Tôi đã nghe về điều đó trong báo cáo. Theo lời Calvin, đó là một kế hoạch mà Cleo nghĩ ra.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy?”

“Nhất Trảm của cô ta chỉ là bản sao, không có gì đáng sợ cả – và tôi không cần bản sao.”

Kurt tỏ vẻ buồn bã.

“Tôi muốn nhờ cậu một việc. Cậu có thể giao phó cô ấy cho tôi được không?”

"Ý cậu là sao?"

Tại sao Kurt lại muốn bản sao của tôi? Chắc chắn, cô ấy đủ khả năng để lái Avid fake và cô ấy được cho là một hiệp sĩ khá khéo léo. Nhưng xét cho cùng, tâm trí cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ. Cô ấy cũng không dễ để làm việc cùng nên giữ cô ấy lại cũng chẳng có lợi ích gì.

Tuy nhiên, Kurt có vẻ thương hại cô.

“Cô ấy được tạo ra chỉ để chiến đấu. Như cậu đã nói, cô ấy sẽ bị vứt bỏ nếu không có ai chăm sóc. Điều đó thật quá tàn nhẫn.”

“Cô ấy là người duy nhất đáng được cậu thương hại sao? Thế giới này tràn ngập những người cần giúp đỡ nhưng không có nơi nào để nhờ giúp đỡ.”

Kurt nghẹn ngào trước lời nói của tôi.

– Sự thật là vậy, và tôi đã từng là một người như vậy trong kiếp trước. Không ai giúp đỡ tôi cả. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy hơi ghen tị khi Kurt quan tâm đến bản sao của tôi như vậy.

“Hah, tùy ý cậu. Cậu làm gì thì làm với nó cũng được. Nhưng tôi sẽ lấy hiệp sĩ di động.–Amagi đã biết về chúng. Nếu tôi không mang chúng về, tôi sẽ bị cô ấy mắng.”

Tôi đã yêu cầu Nhà máy vũ khí thứ bảy sản xuất các mô hình Avid để một ngày nào đó tôi có thể tặng nó cho Ellen - đệ tử của tôi.

Việc này được thực hiện trong bí mật, nhưng kế hoạch đã bị bại lộ nhờ Calvin. Khi tôi trở về lãnh thổ của mình chắc chắn Amagi sẽ lại mắng tôi.