Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Vãn Nhi quận chúa lại đây cùng nàng chào hỏi. Hoa Kinh Vũ cười gật đầu: “Ừ, tỷ thí sắp bắt đầu, ta báo danh liền đến đây, ngươi và ca ca ngồi ở phía trên kia à?”
Hiếu Thân vương phủ quyền cao chức trọng, đương nhiên là ngồi ở bàn tiệc cho khách quý, Nam Cung Vãn Nhi chỉ một vị trí cách các nàng không xa, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hoa tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, ca ca ta đi đến trước cửa chờ Lăng Thiên ca ca, đợi cho Lăng Thiên ca ca đến, có người đè đầu nữ ma đầu kia, ngươi không cần cùng nàng đánh.”
Hoa Kinh Vũ nhíu mi một chút, thản nhiên mở miệng: “Kỳ thật không cần phiền người khác đâu, nếu nàng một lòng tìm ta phiền toái, bản thân ta cũng muốn tiếp nàng.”
“Nàng ta rất hung ác đó.” Nam Cung Vãn Nhi nói đến Vĩnh Lạc quận chúa, vẻ mặt không cam lòng, xem ra vị tiểu quận chúa này chịu thiệt thòi không ít từ Vĩnh Lạc quận chúa, vừa nói sắc mặt liền xấu đi. Bất quá Hoa Kinh Vũ cũng là một nhân vật tàn nhẫn, nàng cười híp mắt nói: “Kỳ thật ta không sợ nhân vật hung ác, chỉ sợ không hung.”
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, lại bộc bạch ra lòng của nàng. Đúng vậy, nàng không sợ người ta nhân vật hung ác, liều chết một mạng cũng phải giành được phần thắng. Nhưng nếu người ta không hung, nàng làm sao mà nhẫn tâm đánh xuống được đây.
Nam Cung Vãn Nhi không tiếp lời, bởi vì Hoa Kinh Vũ như thế nào nàng cũng biết, trong lòng thở dài, xem ra hôm nay hai nữ nhân này đánh một trận, nhị hổ tương tranh, tất có đả thương, hy vọng Lăng Thiên ca ca kịp ngăn cản các nàng.
Nam Cung Vãn Nhi trong lòng mặc niệm, tiếng thảo luận về cuộc tỷ thí vẫn tiếp tục càng ngày càng nhiều, ồn ào một mảnh. Hoa Kinh Vũ tuy rằng ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, nhưng nàng vẫn luôn cảm nhận một ánh mắt quỷ dị, không cần nói cũng biết là tầm mắt của Vĩnh Lạc quận chúa. Xem ra nữ nhân này là nhắm trúng nàng rồi, tuy rằng không rõ bản thân khi nào thì trêu chọc ma đầu này. Nhưng nàng hôm nay sẽ khiến cho mọi người hiểu, nàng không chịu thua Vĩnh Lạc quận chúa.
Nàng ta hung ác, nàng tuyệt đối sẽ ác hơn. Hoa Kinh Vũ khóe môi dâng lên ý cười, ngón tay yên lặng nắm thành quyền, tự mình động viên bản thân.
Trên đài tỷ thí, ngoại trừ có vài vị Lão sư ra, còn có vài vị quan viên Yến Vân quốc chủ trì tỷ thí lần này. Mấy người bọn họ ngồi ở trên cao cười cười nói nói, thân thiện thảo luận, thẳng đến khi Tiêu sơn trưởng lão lên tiếng, âm thanh nói chuyện hiện hữu đột nhiên ngừng lại, hoàn toàn yên tĩnh.
“Hôm nay chính là ngày Ngọc Hoàng thư viện tổ chức tuyển chọn thi đấu, mọi người nên biết Yến Vân quốc chúng ta hàng năm đều có một lần tranh đấu võ khôi, tuyển chọn thi đấu chính là các đại thư viện vì tranh đoạt võ khôi mà tổ chức. Ngọc Hoàng thư viện đã ba năm không có cầm lấy thành tích tốt, ta hy vọng năm nay có thể giành lấy một vị trí không tệ, không biết mọi người có lòng tin hay không?”
Ngọc hoàng thư viện tuy là thư viện hoàng gia, thành viên đều là thiên kim công tử của quan lại tam phẩm trở lên. Những thiên kim công tử này phần nhiều là sinh ra trong phú quý, lớn lên sung sướng, khi nào thì ăn qua khổ, cho nên cùng ứng thi với Bạch Lộc thư viện còn có Ứng Thiên thư viện luôn luôn thiếu một phần thực lực. Bởi vì vậy cho nên hàng năm tranh đấu võ khôi đều làm phần đệm cho người ta.
Tỷ như Giang Nguyệt Nhã đệ tử Bạch Lộc thư viện, Giang Nguyệt Nhã tuy là quan viên kinh thành thiên kim tiểu thư, nhưng vị Giang tiểu thư này chủ động yêu cầu người nhà đem nàng vào Bạch Lộc thư viện, không cho ai biết nàng là đại tiểu thư của Thừa Tướng phủ, bằng thực lực của mình tìm chỗ đứng. Giang gia đại tiểu thư có quyết tâm nghiêm khắc với bản thân như thế, cho nên nàng mới có thể trong kỳ võ khôi năm ngoái đoạt lấy giải nhất. Nếu nàng là đệ tử Ngọc Hoàng thư viện, chỉ chưa chắc được thứ tự tốt.
Tiêu Sơn trưởng lão dứt lời, bên dưới không một người trả lời, không ít người tham gia tỷ thí dò xét nhìn trộm nhau, trong lòng mỗi người đều có chút không tin. Hàng năm Ngọc Hoàng thư viện đều làm nền cho người ta, chưa từng tranh vị trí cao nhất với Bạch Lộc và Ứng Thiên thư viện, Tiêu Sơn trưởng lão thấy mình phát biểu không có người để ý, lập tức ý xấu hổ dâng lên. Đột nhiên một đạo âm thanh lạnh lẽo như từ địa ngục vang lên.
“Các ngươi đều câm điếc?”
Không ít người chỉ biết ngẩn ra, theo bản năng kêu lên: “Có lòng tin.”
“Chúng ta có lòng tin.”
Âm thanh từ địa ngục chính là của Vĩnh Lạc quận chúa, người trong thư viện có thể không để ý tới Tiêu Sơn trưởng lão, nhưng không ai dám chọc vị Vĩnh Lạc quận chúa này. Ai mà dám trêu chọc nữ ma đầu chứ. Nàng vừa lên tiếng phía dưới một mảnh đồng thanh trả lời, Tiêu Sơn trưởng lão cuối cùng sắc mặt cũng tốt lên một ít, bất quá trải qua một màn vừa rồi, hắn cũng lười nhiều lời, trực tiếp mở miệng.
“Năm nay tỷ thí cùng dĩ vãng có chút không giống, năm nay tổ nữ tử sẽ thi đấu trước, sau là tổ nam tử.”
Lời của Tiêu trưởng lão vừa vang lên, phía dưới mọi người lại ồn ào nghị luận. Nhóm người Hoa Kinh Vũ bên này không sợ hãi bất động, các nàng đã biết trước tin tức rồi cho nên trong lòng rất thản nhiên. Tiêu trưởng lão ho khan một chút, đợi bốn phía im lặng, mới tiếp tục nói: “Năm nay tổ nữ tử tỷ thí, chỉ có bốn mươi người báo danh, chia làm hai đợt, mỗi người tham gia hai đợt tỷ thí, mười người thắng chung cuộc có thể tham gia tranh đấu võ khôi.”
Tiếng ồn ào lại nổi lên, đừng nhìn Ngọc Hoàng thư viện đệ tử rất nhiều, nhưng chân chính tham gia tranh đấu võ khôi không có bao nhiêu. Nhiều thiên kim tiểu thư nhà quan lại đâu có vui vẻ lấy mạng mình ra tranh đấu, cho nên rất ít người thật sự dám dự thi. Năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ có bốn mươi đệ tử tham gia thi đấu, giờ đây được chia làm hai đợt tiến hành.
“Tốt lắm, tổ nữ tử bắt đầu tỷ thí.”
Tiêu Sơn trưởng lão ra lệnh một tiếng, nhìn các đệ tử trên đài cao gọi một tên: “Khương Tình.”
Một thân hình nữ đệ tử nhảy lên đài, nàng đi đến rút thăm, rút được ai người đó sẽ là đối thủ của nàng. Nếu ở vòng thứ nhất liền đánh bại người ta, vậy thì sẽ có tư cách tham gia đợt thứ hai.
Khương Tình rất nhanh rút được đối thủ, vậy mà lại là Tiểu Chiêu.
Đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong thay Tiểu Chiêu động viên: “Tiểu Chiêu, cố lên, nhất định phải đả bại nữ nhân đó.”
Tiểu Chiêu gật đầu, khóe môi cười nhất định tuyên thệ, thân hình vừa động nhảy một phát lên đài cao, giờ khắc này nàng hoàn toàn bất đồng với lúc trước vui đùa ầm ĩ, thái độ thực sự nghiêm túc. Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hách Liên Hiên: “Khương Tình này thực lực ra sao, cùng Tiểu Chiêu tranh đấu, Tiểu Chiêu có phần thắng không?”
“Tiểu Chiêu bây giờ là nội lực cấp năm, nhưng Khương Tình đã sớm đạt được nội lực cấp năm, trước mắt chỉ sợ nàng ta là nội lực cấp năm đỉnh. Tiểu Chiêu nếu muốn đánh bại nàng, chỉ có thể lấy công pháp thủ thắng, cũng không biết công pháp của nàng thế nào?”
Hách Liên Hiên nói, Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong đám người không khỏi thay nàng lo lắng, đồng thời Hoa Kinh Vũ phát hiện một chuyện, Tiểu Chiêu cũng không phải thiên kim quan lại trong triều Yến Vân quốc, lai lịch của nàng tựa hồ không ai biết được. Tuy rằng không rõ ràng lắm, nha đầu này thân phận hẳn là không đơn giản, bằng không làm sao có thể thuận lợi tiến vào Ngọc Hoàng thư viện chứ.
Trên đài cao đã bắt đầu đánh nhau, bốn phía không ít người tập trung quan sát trận đấu. Đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong cũng không ngoại lệ, quan sát tình huống quyết đấu trên đài. Bất quá có một âm thanh nói chuyện không xa hấp dẫn sự chú ý của Hoa Kinh Vũ. Nàng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Nam Cung Cẩn từ bên ngoài đi đến, ngồi bên cạnh Nam Cung Vãn Nhi, huynh muội hai người nhỏ giọng nói chuyện. Bất quá chỉ cần Hoa Kinh Vũ chú ý nghe, rất dễ dàng liền nghe thấy huynh muội hai người lo lắng thì thào.
“Ca ca, Lăng Thiên ca ca thế nào không có tới?”
“Ai biết hỗn đản này làm cái gì, còn có Nam Cung Nguyên Huy cũng không có xuất hiện.”
Nam Cung Cẩn hung hăng mà nói, lo lắng vọng lại đây, vừa hay chạm mắt Hoa Kinh Vũ nhìn hắn, liền cười cười tiếp đón nàng. Hoa Kinh Vũ gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Vĩnh Lạc quận chúa bên bàn tiệc cho quý nhân cách đó không xa. Nữ nhân này chân chính lười biếng uống rượu, không có xem đánh nhau trên đài cũng không có nhìn Hoa Kinh Vũ. Bất quá Hoa Kinh Vũ vừa nhìn nàng, nàng thế nhưng lại cảm nhận được, quay đầu nhìn về đây, còn nâng cao chén rượu thăm hỏi một chút.
Hoa Kinh Vũ con ngươi tối sầm, nữ nhân này cảm giác thật nhạy bén, bất quá cho dù nàng lợi hại thì thế nào? Hoa Kinh Vũ ngón tay nắm chặt, hôm nay để nàng tiếp chiêu với vị quận chúa bị mọi người ở kinh đô kính sợ đi.
Hoa Kinh Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiên bốn phía ồ lên tiếng kinh hô, Hoa Thanh Phong cũng khẩn trương kêu lên: “A, nguy hiểm.”
Hoa Kinh Vũ hoàn hồn nhanh chóng nhìn về phía đài cao, chỉ thấy Khương Tình hùng hậu bắn ra một lục sắc kình khí, liên tục xé rách nội khí của Tiểu Chiêu. Đồng thời thân hình nàng rất nhanh bay lên, một chưởng không lưu tình hướng xuống đỉnh đầu Tiểu Chiêu. Một chưởng này nếu giáng trúng, Tiểu Chiêu không chết cũng bị đả thương, khó trách bốn phía không ít người kinh hô.
Xem ra Khương Tình này cũng tâm ngoan thủ lạt, Hoa Kinh Vũ híp mắt, nhìn kĩ tình huống trên đài cao, trong lòng thay Tiểu Chiêu lo lắng một phen. Bất quá biến cố liên tiếp xảy ra, chỉ thấy vốn đang trong trạng thái bị vây đánh, Tiểu Chiêu đột nhiên xuất một loại công pháp lợi hại: “Thôn Phệ *.”
Chỉ thấy Khương Tình nội lực hùng hậu vậy mà lại tan đi, tốc độ nhanh chóng mắt thường khó theo kịp. Đồng thời nội lực Tiểu Chiêu vùng lên, sắc xanh trở nên đậm hơn nhiều. Khương Tình cảm thấy sợ hãi, thân hình đột nhiên bạo lui, nhưng Tiểu Chiêu lại áp sát nàng ra chiêu. Tình huống cơ bản giữa hai người đột ngột thay đổi, Tiểu Chiêu tiến sát công kích Khương Tình, mà Khương Tình bởi vì bảo vệ công lực mà mau lui, vừa tức vừa vội nhìn chằm chằm Tiểu Chiêu: “Ngươi sử dùng cái gì với ta?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa, truyện full Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa