Ánh sáng vàng kim phản chiếu xuyên qua những dãy kính đầy màu sắc bên trong nhà thờ.

Một bầu không khí trang nghiêm với những tín đồ tề tựu xung quanh, đôi mắt bọn họ ánh lên sự mong đợi cho phép màu họ sắp chứng kiến.

Khi đồng hồ chỉ đúng thời điểm, một tín đồ bước lên tay cầm đứa trẻ sơ sinh.

Giữa nhà thờ, phía trên ngai vàng tay đang cầm vương trượng, một cô gái trẻ an toạ ở đó.

Với mái tóc màu bạch kim, đôi mắt màu lục bảo phản chiếu ánh vàng rực rỡ, chiếc áo khoác trắng thuần khiết như mái tóc của mình, cô ấy thu hút mọi ánh nhìn trong căn phòng.

“...”

Khung cảnh không chỉ tuyệt đẹp mà còn rất linh thiêng.

Đứng từ xa, tay đặt lên chui kiếm, tôi nhìn cô ấy không khỏi mường tượng ra hình ảnh của một vị nữ thần giáng thế.

Tất nhiên, cô gái đó không phải là một vị thần ,tuy nhiên trong thế giới này cô ấy cũng là tồn tại gần nhất với thần linh.

“Thánh nữ!”

“Thưa cô Ophelia! Xin người hãy ban phước lành cho chúng tôi...!”

“Ooooh!”

Người tín đồ đang giữ đứa trẻ cầu khẩn cô gái với với vẻ mặt lo lắng, theo sau đó là một loạt giọng nói đồng thanh với nhau.

Cô gái, hay Thánh nữ Ophelia Meredith, nở một nụ cười nhân hậu, đi từng bước xuống bậc thang.

Khi đến gần đám đông, cô cẩn trọng nhận lấy đứa trẻ từ tay người tín đồ, từng lời thì thầm nhỏ nhẹ.

Và hành động đó như thế khiến các vị thần đáp lại.

Tiếng vù vù

Ánh sáng vàng kim chiếu xuống xuyên từ trần nhà. Thánh lực, một trong những năng lực cơ bản của thế giới này.

Phước lành thiêng liêng của thánh nữ, được trao tặng bởi các vị thần đã được khắc lên người của đứa trẻ sơ sinh đó.

Lễ ban phước, là một nghi lễ được thực hiện cho những người ở đây ngay sau khi được sinh ra.

Hình như cũng có thứ tương tự vậy ở trái đất nếu tôi nhớ không lầm.

“Đó là một điều kì diệu! Một phép màu!”

“Ôi... kính thưa chúa trên cao.. , thưa thánh nữ, xin hãy dẫn lối chúng con đến thiên đường..”

“Xin hãy tha thứ cho tội lỗi của chúng con...”

Những tín đồ, được chứng kiến phép màu xuất hiện ngay trước mắt của mình, rù rì từng lời ca tụng, âm điệu của họ tràn đầy sự tôn kính với phép màu và vị thánh nữ đang thực hiện nó.

Nói thật thì có hơi quá.

“...”

Không biết đã trôi qua bao lâu. Cuối cùng, khi đã hoàn thành nghi lễ cầu nguyện, cô gái nhẹ nhàng nhắm mắt với một nụ cười nhạt trên môi.

Các tín đồ, cảm xúc của họ lay động trước nụ cười đó, bị thu hút bởi vẻ đẹp tuyệt trần của cô ấy, cũng chỉ đành thở dài trong sự bất lực.

Dần dần họ bắt đầu giải tán cho đến khi trả về nhà thờ bầu không khí tĩnh lặng vốn có của nó.

Ophelia quay lại, mắt nhắm nghiền một lúc sau đó thở ra một hơi nhẹ. Đó cũng là dấu hiệu, bầu không khí trầm lắng vốn có xung quanh cô lập tức thay đổi.

“Mẹ kiếp.”

Những lời được thốt ra từ miệng của vị thánh nữ dịu dàng đó là những từ ngữ thô tục.

Khi mở mắt, biểu cảm của Ophelia như thế cô ấy đã phải nuốt không chỉ một, mà ít nhất mười con ruồi vào miệng.

“Ta không thể chịu nổi việc này nữa.”

Chẳng ai có thể nghĩ cô gái lúc này giống vị thánh nữ lúc nãy nữa. Một sự thay đổi quá lớn.

Hào quang thần bí và nhân từ của vị thánh nữ đã biến mất, thay vào đó là biểu cảm cáu kỉnh, cay nghiệt như một kẻ ác đích thực.

“Lúc nào cũng toàn mấy lời lảm nhảm, bực quá. Tại sao thánh nữ phải tổ chức mấy cái nghi lễ nhảm nhí đó? Và đám thường dân đó nữa. Tại sao bọn chúng phải đến tận nhà thờ chính để tổ chức trong khi có cả đống nhà thờ địa phương chứ? chết tiệt.”

“...Không phải bọn họ chỉ cần một nơi đáng tin để dựa vào sao?”

“Vậy còn ta thì sao? Ta phải dựa vào đứa nào?”

“Chúa, tôi nghĩ vậy”

“Chỉ vì ta là thánh nữ?”

“Vâng”

Bốp.

Tiếng giày của Ophelia đá vào ống chân tôi, nó thì không đau lắm, nhưng tôi có thể cảm nhận được cú đá đó chứa đầy sự tức giận của cô.

“Elliot.”

Ophelia gọi tôi, Elliot. Hay là tên của tôi ở thế giới này

“Chẳng phải ngươi ít nhất cũng nên đứng về phía ta sao? Elliot? Chẳng phải ngươi là hiệp sĩ của ta à?”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Và hơn nữa tôi cũng không phải là của cô đâu, thưa cô Ophelia. Tôi là của chúa.”

“...đồ sâu bọ”

Cô ấy nhìn vào tôi với ánh mắt hình lưỡi liềm một lúc lâu, sau đó cô ấy dành tuông ra một tiếng thở dài bất lực và cứ thế đi ngang qua tôi

“Thật là.. Tại sao ta lại phải phí lời với một kẻ đần độn như ngươi nhỉ?”

Con người thật của thánh nữ Ophelia là vậy đó, thành thật mà nói cô ta phù hợp với một nhân vật phản diện hơn nhiều.

Cho dù ở trái đất, từ “thánh nữ” thường gợi lên hình ảnh một người phụ nữ với biểu cảm nhân từ và giàu lòng trắc ẩn.

Tuy nhiên với Ophelia, cô ta hoàn toàn trái ngược với những tiêu chí trên, còn tôi thì không khỏi thắc mắc tại sao chúa lại ban cho kẻ tệ hại như cô ta sức mạnh to lớn đó.

Đáng lẽ ngài ấy nên giao cho tôi mới đúng.

“Được rồi tôi sẽ thông báo về lịch trình chiều nay của cô”, tôi nói khi nhanh chóng bước theo sau cô ấy.

“Sau buổi trưa, ngài Tổng giám mục Belwin...”

“Không đi”

“Ngài ấy yêu cầu cô phải có mặt”

“Bảo lão già đó tự xách chân đến đây”

Tôi thở dài trước lời nói của cô ấy, một thánh nữ có xuất sắc đến đâu, việc tự ý ra lệnh cho người đứng đầu giáo phận là vô lý.

Và gọi ông ấy là “Lão già” sao? Nếu tôi dám nói thế thì dù cho để lại cái đầu cũng chẳng đủ thoát tội.

“Việc này mệt mỏi thật....”

Tôi chỉ lẩm bẩm trong miệng tránh để Ophelia nghe thấy.

Đã tròn 6 năm từ khi tôi bị kéo vào cái thế giới này cũng như 2 năm khi từ lúc tôi làm một hiệp sĩ hộ vệ.

Hiện tại, tôi đang sống tại đây với tư cách là người hộ tống thánh nữ... à không, ác nữ Ophelia.

Mọi chuyện bắt đầu từ một trò chơi, Sword & Magic Chronicle. Nó không phải là một trò chơi quá nổi tiếng, chỉ có ít người biết đến. Dù vậy, nó vẫn có một lượng theo dõi khá ổn định cho một trò chơi ít được quảng cáo.

Trò chơi mang thể loại nhập vai mô phỏng đơn giản, một câu chuyện điển hình, không quá phức tạp, nơi mà bạn sẽ thu nhập nhiều đồng minh đa dạng, tạo thành một tổ đội với Anh hùng làm thủ lĩnh, lập chiến lược, và sau cùng đánh bại Quỷ vương.

Tôi đã mua được trò này vào một đợt giảm giá ở lễ hội mùa xuân, thậm chí rẻ hơn một chiếc Big Mac, và nó đơn giản phù hợp với mọi yêu cầu của tôi.

Đây không phải là một trò chơi đột phá, cốt truyện chẳng có gì nổi bật, bối cảnh thì vay mượn từ nhiều game khác nhau.

Nhưng nó có chiều sâu chiến lược ấn tượng, khối lượng nội dung thì phong phú phải nói là quá tốt so với giá thành và rất nhiều thứ để khám phá.

Mặc dù các khuyết điểm trên, nhưng nếu đã bắt đầu chơi thì nó lại thú vị hơn kha khá các game AAA trên thị trường. Giống như hương vị của một nồi thịt hầm đậm đà vậy.

Tôi đã chơi nó mệt nghỉ gần cả tháng trời. Lúc tôi kết thúc trò chơi cũng như hoàn thành nó 100% thì tôi bị kéo vào thế giới này.

Không phải dưới tư cách là một anh hùng, mà chỉ là một tên lính đánh thuê vô danh với xuất thân thường dân. Vô tình bị quẳng vào thế giới này một mình, tôi đã tuyệt vọng tìm mọi cách để sống sót. Hợp đồng của lính đánh thuê cũng chẳng khác gì một cái hợp đồng nô lệ. Nếu bỏ trốn đồng nghĩa với bay đầu, tiền công thì ít ỏi chẳng đáng gì so với những thứ mà tôi phải làm. Thậm chí chẳng được đối xử như một con người. Tôi đã cố gắng sống sót với mọi thứ tôi có, điều đó giúp tôi vượt qua vượt qua không ít trận chiến với nhiều trải nghiệm cận kề cái chết.

Sau gần 4 năm sống với thanh kiếm. Những người đồng đội của tôi một là đã chết còn lại đều đã nghỉ hưu, và bằng cách nào đó, tôi đã lên làm lãnh đạo của nhóm lính đánh thuê.

Đúng ngay ngày hôm đó, tôi đã từ chức và bỏ luôn cuộc đời làm lính đánh thuê để sinh sống trong nhà thờ.

Chẳng vì lí do cụ thể nào cả, bởi vì lúc tôi được dịch chuyển đến vẫn là mười năm trước khi cốt truyện chính bắt đầu.

Quỷ vương thì còn chưa xuất hiện, thế giới vẫn tương đối hòa bình, nhưng quân đội Quỷ vương sẽ sớm trỗi dậy, và đẩy toàn bộ lục địa này vào chiến tranh.

Tôi tất nhiên không có ý định tham gia chiến đấu với quân đội của Quỷ vương.

Những bài học trong bốn năm qua, từng ngày vật lộn để sinh tồn, và rằng tôi không phải nhân vật chính. Thế nên, tôi đã cố vận dụng những kiến thức của mình về tựa game này.

Nơi an toàn cũng như chắc chắn nhất, một “Chiếc thìa bạc” [note75116] đích thực, đó là trở thành một hiệp sĩ cho nhà thờ.

Gần như bất cứ ai với đủ kỹ năng và lòng thành đều có thể ứng vào vị trí này. Với một thường dân như tôi thì chẳng có lựa chọn nào tốt hơn nữa.

May mắn thay, giám mục của nơi này dường như nhận ra được kỹ năng của tôi dù tôi chỉ là một lính đánh thuê tầm thường và ban cho tôi ví trí đặc biệt ngoài sức tưởng tượng: Hiệp sĩ hộ tống cho Thánh nữ Ophelia.

Thánh nữ Ophelia Meredith. Cô ấy là một nhân vật trong trò chơi. Là Hồi phục sư của tổ đội Anh hùng cũng như là nhân vật đáng được chiêu mộ nhất.

Dù trong trò chơi cô ấy chỉ thuần là chức hồi phục sư, nhưng cô ấy lại không hề thiếu những kỹ năng kiếm thuật và cả ma pháp, có thể nói là một nhân vật hữu dụng trong mọi vị trí của đội hình.

Ophelia, mang theo những thông số đáng kinh ngạc, ảnh minh họa quyến rũ cùng một giọng nói ngọt ngào, dễ dàng trở thành nhân vật được yêu thích nhất trò chơi.

Tôi đã trở thành hiệp sĩ hộ tống của cô ấy như thế. Lúc đầu, tôi đã khá vui mừng vì nghĩ rằng cơ hội của mình đã đến.

Tôi nghĩ rằng 40 năm khổ cực trong thế giới này của mình đã được đền đáp.

Nhưng ngay khi gặp mặt trực tiếp cô ấy tôi biết rằng mình đã nhầm to.

“Ngươi là thứ sâu bọ, gã thường dân vô dụng được giao nhiệm vụ hộ tống cho ta đó sao?”

Đó là những câu đầu tiên của cô ta với tôi

“Hừ. Nhìn ngươi thảm hại quá đấy, ta muốn nghiền nát ngươi chết đi được”

Chát

Khi tôi đứng đó ngơ ngác, Ophelia đã tiến lại gần và cho tôi một cái tát.

Lí do à? Đó là không cúi đầu khi gặp cô ta. Sau đó cô ta giơ chân lên, đá vào ống chân của tôi, bắt tôi quỳ xuống, sau đó nhè đôi chân trần của mình ra.

“Quỳ xuống và học cách tuân lệnh đi. Hay người muốn bị bắt liếm chân ta hơn? Nhớ cho kĩ, từ bây giờ ngươi là con chó của ta. À không, còn tệ hơn thế, ngươi chỉ là thứ sâu bọ.”

Nhớ lại khung cảnh đó vẫn làm tôi thấy nóng máu. Hình ảnh của Ophelia trong trò chơi, đúng nghĩa là hình tượng của sự thánh thiện.

Cô ấy nhân hậu, tốt bụng, giao tiếp nhẹ nhàng, và trên hết là sự xinh đẹp. Cô ấy chẳng khác nào một vị thánh, còn Ophelia tôi gặp thì...

“Ngươi đang nhìn chằm chằm vào ta làm gì đấy?”

“...”

Suy nghĩ của tôi bị ngắt quãng khi ánh mắt hai bên chạm nhau. Ophelia nghiêng đầu, có vẻ tò mò về cái nhìn của tôi sau đó nhướng mày và cười khẩy.

“Haha! Đừng bảo ngươi đã thích ta rồi đấy nhé?”

“?”

Tôi giật mình ngẩng đầu lên khi nghe nhận xét nực cười đó và nhận lại sự chế giễu của cô ấy

“Không cần chối làm gì. Dù có là một tên ngốc như Elliot Cũng không thể tránh khỏi việc bị khuôn mặt của ta thu hút mà, phải không?”

“...”

“Nhưng có nhiều vấn đề đó, ngươi biết ta đã được vô số người cầu hôn rồi mà, hơn nữa dù có thêm tên ngươi vào cuối danh sách thì làm sao chúa có thể tha thứ cho cô Thánh nữ tội lỗi mê hoặc cả hầu cận này chứ.”

Mặc dù nói vậy nhưng khóe miệng cô ta giật giật

“À ha, đúng rồi, đừng nghĩ rằng ngươi có thể lao vào ta vì căn phòng này đủ kín đáo nhé? Coi chừng đấy, nếu ngươi làm thật thì ta sẽ đâm dao vào bụng của ngươi đấy.”

Những lời nhảm nhí đó, hoàn toàn chẳng có gì giống một con người binh thường thậm chí theo đạo cả... Liệu cô ta cô ta có phải là Thánh nữ của trò chơi này thật không vậy?

Tôi thở dài, như thể cảm nhận được gánh nặng của cả thế giới trên vai.

“Nè, tiếng thở dài đó là ý gì vậy?”

“Tôi chỉ... Lo lắng cho số phận của thế giới này thôi”

“Là sao hả?”

Mắt của Ophelia mở to, cô ta bắt đầu nói to hơn, nhưng tôi cũng chẳng để ý gì vì cuối cùng tôi cũng nhận ra.

Lí do mà lão giám mục trao cho tôi, một tên thường dân vị trí này không phải vì lão ta thấy được tài năng của tôi, đơn giản chỉ vì chẳng có một gã hiệp sĩ nào chịu nổi được tính cách của cô ta.

Nói cách khác tôi là tên xui xẻo được hắn bốc thăm trúng.

“Thật đen đủi”

Đã một năm rưỡi trôi qua kể từ khi tôi đảm nhận vị trí hộ tống Ophelia. Từ lúc gặp mặt, thậm chí đến bây giờ cô ta vẫn liên tục hành xác tôi.

Việc cô ta la hét, chửi bới diễn ra hằng ngày, cô ta sẽ đánh vào gáy tôi với lý do luyện tập kiếm thuật, thậm chí quăng thẳng thức ăn vào mặt tôi chỉ vì nó không hợp khẩu vị.

Lần khác, cô ta sẽ thả bọ vào thức ăn của tôi, cười và khiêu khích rằng sao không tranh giành thức ăn với đồng loại của tôi đi.

Những thứ đó không chỉ xảy ra với tôi: cô ấy làm tương tự với mọi người hầu nơi đây.

Chỉ đúng trong vòng một năm rưỡi đã có hơn 10 người hầu xin nghỉ, đó sẽ là lời nói dối nếu tôi bảo không ghét cô ta

Nghĩ xem, bị hành hạ như vậy bởi một đứa thậm chí nhỏ tuổi hơn mình... Nó chẳng dễ chịu chút nào. Không biết bao nhiêu lần tôi đã nghĩ đến việc bỏ chạy vứt luôn cái công việc này cho xong.

Mấy tên hiệp sĩ và gã Tổng giám mục chắc cũng chẳng nghĩ tôi sẽ chịu nổi một tháng đâu. Nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn tiếp tục kiên trì.

Lý do ư?, Tất nhiên rồi, Ophelia là nhân vật chính mà, nói cách khác...

Cốc, Cốc, Cốc.

Có tiếng gõ cửa phòng.

“Ai đó?”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?. Ngài Belwin có việc muốn gặp cô đấy”

Việc tổng giám mục đã trực tiếp đến đây thay vì gọi thêm người có lẽ vì chính gã cũng biết yêu cầu của mình kiểu gì cũng bị từ chối.

“Ugh, lão già đó thực sự đến tận đây chỉ để cằn nhằn sao? Bảo ông ta biến đi. Đừng mở của”

“Tôi không thể”

“Này, chờ đã!”

Cho dù đó có là mệnh lệnh của cô ấy thì Tổng giám mục đơn giản là cấp trên của tôi

Tôi bước đến mở cửa để cho môt ông lão lớn tuổi với tóc trắng buốt, tay càm theo chiếc gậy. Bàn tay đang cầm gậy của ông ấy hơi run.

Ophelia, đã bắt người đàn ông đến di chuyển còn khó nhọc này đi đến tận đây nở một biểu cảm chán ghét và thè lưỡi

“Ngài đã vất vả rồi Belwin, đáng lẽ tôi nên đến đón ngài”

“Không cần đâu, ngươi cũng có nhiệm vụ bảo vệ thánh nữ phải chứ?, Luôn ở bên bảo vệ thánh nữ phải là ưu tiên số một của người”

“Hừ.”

Ophelia trở người trên giường với vẻ mặt nhàm chán. Tổng giám mục bước vào phòng và ngồi vào chiếc bàn đối diện bên cạnh.

“Này Ophelia”

Ông ấy gọi tên cô, nhưng cô ấy chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Belwin chỉ biết thở dài lắc đầu. Tôi dựa vào bức tường, quan sát khuôn mặt ông ta, có chút ảm đạm hơn bình thường.

“Liệu có chuyện gì tệ xảy ra à?” tôi hỏi.

Belwin không giấu được vẻ mặt bối rối. Ông do dự một hồi, gõ nhẹ vào đầu cây gậy xong cũng lên tiếng.

“Ophelia cô nên lắng nghe. Điều này cũng quan trọng với cô nữa.”

“Cút.”

Một câu trả lời lạnh lùng, nhưng Belwin vẫn tiếp tục.

“Tin tức này đến từ giáo phận phía bắc “

Phía bắc... Liệu có phải là nó không?

“... Quỷ vương đã hồi sinh.”

“Cái gì?”

Nghe được lời đó, Ophelia bật dậy khỏi giường, còn tôi thì giả vờ nghiêm túc lắng nghe.

Cuối cùng ngày này cũng đến.