THÁNG THỨ HAI - MÙA HẠ
NGÀY THỨ MƯỜI BẢY
I
Ngày hôm sau là ngày hội đầu mùa trăng, Imhotep phải lên Lăng để làm chủ tế. Yahmose đã nài nỉ cha hãy để việc đó cho anh làm thay nhưng Imhotep khăng khăng không chịu. Dường như cố lập lại cái phong cách cũ của mình, ông thì thầm:
- Nếu ta không tự đích thân coi sóc, làm sao ta dám chắc công việc làm đúng đắn được chứ? Ta có bao giờ trốn trách nhiệm đâu? Chứ không phải ta đã cung cấp, nâng đỡ cho tất cả các con...
Giọng ông chùng xuống:
- Tất cả? Tất cả? Ờ, ta quên... hai đứa con trai gan dạ của ta - thằng Sobek đẹp trai với thằng Ipy thông minh yêu dấu của ta - chúng đã bỏ ta mà đi rồi - còn Yahmose và Renisenb - đứa con trai và con gái thân thương của ta - các con vẫn còn ở với ta... nhưng trong bao lâu, bao lâu nữa...
- Chúng con hy vọng là còn thật nhiều năm nữa cha ạ. - Yahmose nói, anh nói khá lớn như thể nói cho một người điếc.
- Ơ... chuyện gì vậy? - Imhotep dường như rơi vào một cơn mê sảng.
Rồi, đột nhiên ông nói:
- Điều đó tùy thuộc vào Henet chứ nhỉ? Phải, tùy thuộc vào Henet.
Yahmose và Renisenb đưa mắt nhìn nhau:
- Cha, con không hiểu cha nói gì cả.
Imhotep lầm bầm điều gì họ không nghe rõ. Rồi, hơi cất cao giọng lên, nhưng cặp mắt vẫn đờ đẫn và trống rỗng, ông nói:
- Henet hiểu ta. Mụ luôn luôn hiểu ta. Có mụ mới biết trách nhiệm ta lớn lao đến chừng nào... lớn lao biết chừng nào. Đúng, lớn lao lắm... thế mà luôn luôn vong ân... Vậy thì phải trừng phạt. Điều đó, ta nghĩ là đúng. Lòng kiêu căng phải bị trừng phạt. Henet luôn luôn biết điều, khiêm tốn và tận tụy, mụ sẽ được thưởng...
Ông nhướn thẳng người lên và nói bằng điệu bộ oai vệ:
- Con hiểu chứ, Yahmose? Henet sẽ có tất cả những gì mụ ta muốn. Điều yêu cầu của mụ phải được tuân theo.
- Nhưng tại sao vậy, thưa cha?
- Bởi vì ta bảo thế. Và bởi vì, nếu điều Henet đòi hỏi được thực hiện, thì sẽ không còn người chết nữa...
Ông gật gù như một triết nhân rồi bỏ đi, để lại hai anh em đứng nhìn nhau phân vân và lo âu.
- Thế nghĩa là gì hả anh Yahmose?
- Anh cũng không biết nữa, em ạ. Đôi khi anh nghĩ rằng cha không còn biết chính ông đang làm hay đang nghĩ gì.
- Đúng vậy. Nhưng anh Yahmose này, em nghĩ rằng Henet thì biết rõ mình đang nói và đang làm gì. Chỉ mới ngày hôm trước đây thôi, chính bà ta nói với em rằng chẳng bao lâu nữa bà ta sẽ nắm lấy quyền lãnh đạo trong nhà này.
Hai người nhìn nhau. Rồi Yahmose đặt bàn tay lên cánh tay Renisenb.
- Em đừng nổi giận với bà ta. Em hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài rõ rệt quá. Em có nghe hồi nãy cha nói gì không? Nếu điều Henet đòi hỏi được thực hiện, thì sẽ không còn người chết nữa...
II
Henet ngồi chồm hỗm trong căn phòng chứa đồ đạc đếm những chồng vải. Đó là những chồng vải cũ và Henet đưa dấu hiệu đóng ở góc tấm vải lên sát tận mắt.
- Ashayet, bà thì thầm. Vải của Ashayet. Dấu đóng ngày bà ấy tới đây - bà ta cùng tới với mình... Đã lâu rồi, bà Ashayet ơi, tôi tự hỏi bà có biết những tấm vải của bà hiện được dùng vào việc gì không?
Mụ ngừng nói cười khúc khúc, và bỗng giật mình vì một tiếng động phía sau làm bà quay đầu lại. Đó là Yahmose.
- Bà đang làm gì vậy, bà Henet?
- Bọn phu ướp xác cần nhiều vải hơn nữa. Họ dùng hàng chục chồng vải kia. Mấy đám tang vừa rồi tốn kinh khủng quá! Phải dùng thêm những vải cũ. Vải cũ còn nhiều và cũng chưa bị nát mấy. Vải của mẹ cậu, Yahmose ạ, của mẹ cậu...
- Ai bảo bà lấy những tấm vải này?
Henet bật cười:
- Ngài Imhotep đích thân giao tất cả trách nhiệm cho tôi. Tôi không cần phải yêu cầu. Ngài tin cậy con mụ già Henet khốn khổ này. Ngài biết mụ ta sẽ coi sóc mọi việc đâu vào đấy. Tôi đã coi sóc công việc trong nhà này trong một thời gian rất dài mà. Tôi nghĩ... bây giờ tôi sắp nhận lấy phần thưởng...
- Có vẻ như vậy, bà Henet ạ - giọng Yahmose dịu dàng. Cha tôi vừa bảo - anh ngừng lại một lúc - rằng mọi việc tùy thuộc vào Henet.
- Ngài nói thế hả? Ồ, nghe thế thật mát lòng... nhưng có lẽ cậu thì cậu không nghĩ thế phải không cậu Yahmose?
- Ờ... tôi cũng không rõ nữa. - Giọng Yahmose vẫn dịu dàng, nhưng mắt anh nhìn mụ ta chằm chằm.
- Tôi nghĩ tốt hơn cậu nên đồng ý với cha cậu, cậu Yahmose ạ. Chúng ta không muốn có thêm một sự... phiền phức nào nữa, phải không nào?
- Tôi không hiểu hết ý bà. Có phải bà muốn nói... chúng ta không muốn có thêm người chết nữa.
- Sẽ có nhiều cái chết nữa, cậu Yahmose ạ. Ồ, vâng...
- Người nào sẽ chết kế tiếp đây, bà Henet?
- Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi phải biết điều ấy chứ?
- Bởi vì tôi nghĩ bà biết rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như ngày hôm nọ bà biết rằng Ipy sẽ chết... Bà thật ra rất khôn, phải không bà Henet?
Henet hất đầu:
- Thế ra bây giờ cậu mới bắt đầu nhận ra được điều đó. Tôi không còn là con mụ Henet khốn khổ, ngu ngốc nữa. Tôi là người biết chuyện.
- Bà biết chuyện gì, bà Henet?
Giọng Henet thay đổi, thấp và sắc nhọn:
- Tôi biết rằng cuối cùng tôi có thể làm theo ý tôi trong nhà này. Sẽ không có ai có thể ngăn cản tôi. Imhotep thì đã dựa vào tôi rồi đó. Còn cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy thôi, phải không cậu Yahmose?
- Còn Renisenb.
Henet bật cười, tiếng cười ranh ma, khoái trá.
- Renisenb sẽ không còn ở đây nữa.
- Thế bà nghĩ rằng chính Renisenb sẽ chết tiếp theo đấy?
- Thế cậu nghĩ thế nào, cậu Yahmose?
- Tôi đang đợi nghe chính bà trả lời đây.
- Có lẽ tôi chỉ muốn nói rằng cô Renisenb sắp lấy chồng và... sẽ đi xa.
- Bà Henet, bà thật sự muốn nói gì vậy?
Henet cười khúc khúc:
- Bà Esa bảo cái lưỡi của tôi rất nguy hiểm. Có lẽ đúng như vậy. Thế nào, Yahmose, cậu nói sao đây? Có phải cuối cùng tôi làm theo ý muốn tôi trong nhà này không?
Mụ cười lên lanh lảnh, nhón gót quay tới quay lui trong phòng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Tận Cùng Là Cái Chết, truyện full Tận Cùng Là Cái Chết thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tận Cùng Là Cái Chết