Đó là mùa thu năm tôi vừa lên cấp ba.
Vào một đêm yên tĩnh trước sinh nhật mẹ tôi, tối đó tôi thức khuya làm thiệp tặng bà, khi đang ngáp ngắn ngáp dài cố sức làm cho nhanh thì đột nhiên, trời đất quay cuồng.
Con dao rọc giấy nghiêng rơi xuống, lưỡi dao sắc nhọn cắt qua đầu ngón tay tôi, máu lập tức tuôn ra.
Tôi hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thế giới rung chuyển, mọi thứ trước mắt đều lắc lư.
Tôi ôm tấm thiệp làm dở lao xuống cầu thang, bước chân loạng choạng, đầu gối và gót chân đều bị mài rách.
Tôi chạy ra khỏi nhà, hàng xóm hai bên cũng chạy hết ra khỏi nhà, màn đêm thanh vắng bỗng chốc ồn ào xáo động.
Trận động đất vẫn tiếp tục diễn ra, lúc ấy tôi sợ hãi khóc toáng lên.
Ngay khi động đất dừng lại, có người đã mạo hiểm về nhà để lấy những thứ quan trọng, tôi cuống quýt chẳng biết phải mang gì theo, chỉ biết ôm tấm thiệp mà khóc.
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy tôi nên trở về lấy ảnh gia đình.
Bố mẹ tôi đang trên đường đi làm về, con đường về bị biến dạng méo mó, họ không thể thoát khỏi tai hoạ.
Khi hàng xóm báo tin tử dẫn tôi đến bệnh viện, tôi thấy dì hai mắt đỏ hoe.
Bà ấy ôm lấy tôi, thật chặt.
Tôi không thể gào khóc trong lòng dì, chỉ trong một đêm mà tôi đã không còn gì nữa, cũng không biết mình nên đi đâu.
Ngày đến bệnh viện trùng hợp cũng là sinh nhật mẹ tôi.
Tôi vừa khóc vừa làm cho xong tấm thiệp sinh nhật tặng mẹ, rồi đốt cho bà ở đám tang.
Sau tang lễ, dì nắm tay tôi, nói với vẻ buồn đau: "Tiểu Thần, con không cần sợ, sau nay có dì ở bên con, cả dượng và Dịch Tường sẽ cùng chăm sóc con."
Tôi biết dì có cuộc sống và gia đình riêng của mình, tôi không muốn xáo trộn cuộc sống ban đầu của bà, nhưng bà kiên quyết giữ tôi ở lại để chăm sóc.
Bà đã gạt bỏ mọi thứ khác, xem tôi như con của mình, ân tình này cả đời tôi cũng không trả hết.
"Ba năm cấp ba em ở nhà dì như vậy, khi đấy anh họ em học Đại học cảnh sát, dượng cũng luôn công tác ở nước ngoài, trong nhà chỉ có em và dì."
"Đến tận lúc lên Đại học?" Hứa Nhân Ninh nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, em vốn định thi vào trường Đại học gần nhà dì, nhưng vào kì nghỉ hè trước khi em nhập học, anh họ em qua đời vì tai nạn trên không...!Khi ấy dì nói với em rằng, hi vọng em có thể sống tự lập, bà ấy không cách nào tiếp tục chăm sóc con của người khác, vậy nên em mới thay đổi nguyện vọng vào Đại học Z, không ngờ có thể vào thật."
Bất chợt, đầu ngón tay chị nhẹ nhàng xoá đi giọt nước trên khoé mắt tôi, tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp được phóng đại mấy lần trước mắt.
"Em khóc." Hứa Nhân Ninh nói nhỏ.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Bá Đạo: Người Đàn Ông Ác Ma |||||
Tôi ngơ ngẩn sờ lên mặt, mới nhận ra mình đã khóc từ lúc nào.
Hứa Nhân Ninh nâng hai má tôi lên, xoa xoa: "Ổn rồi, không sao cả rồi." Tôi vội lấy mu bàn tay lau nước mắt, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.
Tay chị chầm chậm dời xuống, đặt lên vai tôi, hơi dùng lực, tôi liền ngả vào lòng chị.
Còn chưa kịp định thần, tôi đã cảm nhận cánh tay chị vòng qua eo mình, đặt trên lưng.
"Những năm qua vất vả cho em rồi.
Sau này mọi thứ sẽ tốt thôi."
Đọc đầy đủ truyện chữ Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi, truyện full Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi thuộc thể loại Bách Hợp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi