Hào quang sáng tối không ngừng, phóng ra một tia sánh thần bí không gì sánh nổi.
Chẳng qua, so sánh với hào quang trên cây đoản châm của trung niên lúc trước thì hào quang do Doanh Thừa Phong phát ra rõ ràng kém xa.
Nếu như nói hào quang của trung niên như một cột lửa tận trời, thì hào quang của hắn như một cây nến phóng ra những ánh sáng nhàn nhạt, phảng phất như tùy thời có thể bị dập tắt.
Chẳng qua, vẻ mặt của Doanh Thừa Phong lúc này rất ngưng trọng. Trong mắt hắn, luồng hào quang nho nhỏ này đã là toàn bộ thế giới của mình.
Nhẹ nhàng hạ luồng hào quang xuống thân kiếm, mặc dù không có bất kì thanh âm nào phát ra nhưng trong lòng của hắn có thể cảm nhận rõ sự thay đổi khi hai vật tiếp xúc nhau.
Sự thay đổi này cũng không lớn, thậm chí còn không ảnh hưởng đến chất lượng thân kiếm. Nhưng nếu chỉ dùng mắt thường quan sát, sợ là rất khó phát hiện biến dị của nó. Chỉ có sử dụng chân khí cẩn thận thăm dò thì mới có thể cảm nhận được sự huyền ảo bên trong.
Chân khí trong người như nước tuôn trào, lưu lại từng đường linh văn thần bí trên thân kiếm.
Mặc dù đây là lần đầu Doanh Thừa Phong khắc linh văn nhưng động tác của hắn cực kỳ lưu loát. Đoản châm lên xuống khồng hề do dự, giống như trước đó đã từng trải qua vô số lần luyện tập.
Nếu như giờ phút này đám người trung niên đứng ở bên cạnh xem, khẳng định họ phải trợn mắt líu lưỡi, khó có thể tin vào điều trước mắt.
Bởi vì, Doanh Thừa Phong quả thực đã phục chế lại những động tác này.Nếu không phải hình thể hai người chênh lệch quá lớn và hào quang trên đoản châm dài ngắn bất đồng, thì bọn họ dường như quả thực là một người .
Đột nhiên, tất cả động tác của Doanh Thừa Phong ngừng lại.
Lúc này, hào quang trên đoản châm cũng lung lay. Trong tích tắc, khi động tác của hắn dừng hẳn thì hào quang trên đoản châm liền biến mất.
Trong mắt Doanh Thừa Phong hiện lên một sự tiếc nuối. Hắn thở dài một hơi, lắc đầu thầm nghĩ: "Trí Linh, chân khí của ta không đủ sao?"
"Đúng, chân khí của ngươi sắp đến tình trạng khô kiệt." Thanh âm tỉnh táo của Trí Linh lại vang lên trong đầu hắn: "Nếu như tiếp tục kéo dài, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể của ngươi."
Doanh Thừa Phong vuốt cằm của mình, ra bộ suy tư.
Một lát sau, hắn trầm giọng nói: "Ta nhớ trong sách từng đề cập: nếu không ngừng làm cho chân khí khô kiệt, sẽ tạo ra sự kích thích mãnh liệt đối với thân thể, như vậy trong lúc tu luyện sẽ có thể làm ít hưởng nhiều."
"Quả thật như thế! Chẳng qua lại còn có một điều kiện tiên quyết." Trí Linh không chút lưu tình cắt đứt mộng đẹp của hắn: "Nếu như ở trong tay của ngươi có dược vật đại bổ thì khả năng bảo đảm thân thể ngươi không bởi vì chân khí đột nhiên khô kiệt mà yếu đi. Ta không phản đối ngươi dùng loại phương thức này kích thích thân thể khi thực lực của ngươi tăng lên. Nhưng mà bây giờ... nếu làm như ngươi nói thì kết quả duy nhất là: trước khi thực lực của ngươi tăng lên, thân thể ngươi sẽ không chịu được loại mãnh kích này mà tan vỡ."
Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hắn nhìn thanh trường kiếm mà ngay cả một phần mười linh văn cũng chưa hoàn thành, trong lòng vô cùng u sầu.
Ngửa đầu nhìn trời, khóe miệng của hắn khẽ nhếch, hiện ra sự cảm khái vô hạn.
Hắn, hay nói chính xác hơn là linh hồn trong thân thể hắn không thuộc về thế giới này.
Hắn vốn là một nhà thám hiểm, là nhân loại rời khỏi Địa cầu tiến vào vũ trụ bao la. Hắn ghi danh cùng bạn bè, cùng lên một chiếc phi thuyền nhỏ ra ngoài mạo hiểm.
Đây là một canh bạc, lấy tính mạng của mình làm tiền cược.
Nếu như hắn và các bạn có khả năng tìm được tọa độ của một lỗ đen trong vũ trụ, hoặc là phát hiện khoáng vật trân quý nào đó thì như vậy bọn hắn sẽ có số tài phú tiêu cả đời không hết.
Nhưng vận khí của họ không tốt, Nữ Thần May Mắn không chiếu cố bọn họ.
Trong canh bạc này, họ đã thua, thậm chí mất luôn tính mạng của mình.
Khi phi thuyền đi qua một không gian mù mịt đã bị một lực lượng cường đại nào đó đột ngột đánh thành từng mảnh. Hắn và các bạn không có bất kỳ năng lực chống cự nào, đã tử vong đương trường.
Chẳng qua, vào thời khắc này Nữ thần Vận Mệnh lại cho hắn một trò đùa.
Khi hắn lần nữa có lại ý thức, đã biến thành một thiếu niên mười lăm tuổi. Hơn nữa làm cho hắn cảm thấy kinh hãi không giải thích được cùng mừng rỡ như điên là, hắn phát hiện chương tình trí tuệ trên phi thuyền đã lấy một phương thức mà hắn không cách nào hiểu rõ tiến vào trong đầu của hắn, đồng thời cùng hắn tạo thành một mối quan hệ đồng sanh cộng tử.
Không những như thế, hắn vẫn còn trí nhớ của kiếp trước, đồng thời có được trí nhớ ban đầu của chủ nhân thân thể này.
Chẳng qua, hai loại trí nhớ này xung đột mãnh liệt làm cho hắn ở trong một thời gian ngắn phải u u mê mê, cơ hồ chẳng khác hoạt tử nhân là mấy.
Bất quá, trải qua mấy tháng sống lại, hắn rốt cục chỉnh hợp trí nhớ hỗn loạn, đồng thời hệ thống lại tất cả.
Trong cái thôn nhỏ này, chuyện đoạt xá rõ ràng chưa bao giờ xảy ra cho nên biểu hiện của hắn trong vòng mấy tháng nay tuy tương đối quái dị, nhưng chưa từng có người hoài nghi.
Nơi này, là một thế giới thần kỳ. Mặc dù thời gian hắn chiếm cứ thân thể này đã mấy tháng, nhưng hắn cũng chỉ hiểu rõ một chút da lông của thế giới này.
Hắn thậm chí mình ở nơi nào và tên của thế giới này cũng không biết.
Đọc đầy đủ truyện chữ Tạo Thần, truyện full Tạo Thần thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tạo Thần