Vậy thì tiếp theo, bạn nào muốn đóng vai Bạch Tuyết thì giơ tay lên nào~!"

Tám năm trước, khi tôi và Rena còn học lớp một.

Lúc ấy, lớp tôi đang phân vai cho vở kịch sẽ biểu diễn trong buổi biểu diễn văn nghệ. Cô giáo chủ nhiệm là người điều phối, và cô đã viết sẵn các vai lên bảng bằng những nét chữ rất đẹp.

"Em muốn tham gia ạ!"

"Em cũng muốn!"

Vở kịch được chọn là Bạch Tuyết. Nhân vật chính gồm có hoàng tử và Bạch Tuyết, trong đó vai Bạch Tuyết là vai nổi bật nhất nên rất được các bạn nữ yêu thích.

Nhiều bạn nữ giơ tay tham gia, và cô giáo lần lượt ghi tên từng người lên bảng.

Còn tôi thì sao? Tôi đã tham gia từ sớm và giành được vai hoàng tử rồi.

Thế nên tôi chỉ còn biết hồi hộp chờ xem ai sẽ là người diễn vai Bạch Tuyết (người bạn diễn với mình). Sau khi có bốn người giơ tay và được ghi tên, cô giáo quay người lại, đảo mắt một vòng quanh lớp.

"Vì có nhiều bạn muốn tham gia quá nên cô sẽ quyết định bằng oẳn tù tì nhé. Còn ai muốn tham gia nữa không nào? Nếu không có thì cô sẽ chốt danh sách đấy."

Không ai giơ tay thêm.

Cô giáo định kết thúc phần đăng ký để chuyển sang oẳn tù tì thì…

Ngay lúc đó, Rena cô bạn ngồi bên cạnh tôi… rụt rè giơ tay lên.

"M-Mizusawa-san? Em cũng muốn tham gia à?"

"D- Dạ… vâng."

"C-Vậy thì sẽ có năm bạn oẳn tù tì nhé! Các bạn tham gia cùng đứng dậy nào!"

Cô giáo hơi bất ngờ, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh và tiếp tục buổi phân vai như không có chuyện gì.

Và rồi kết quả oẳn tù tì người giành được vai Bạch Tuyết không ai khác chính là Rena.

Hồi đó, Rena là một cô bé nhút nhát và khá rụt rè.

Vì nhà gần nhau nên chúng tôi thường xuyên chơi chung, nhưng Rena lúc nào cũng nép sau lưng tôi như thể đang trốn tránh ánh nhìn của người khác.

Việc một Rena như thế lại xung phong đóng vai chính trong vở kịch là điều quá đỗi bất ngờ, khiến tôi không thể không hỏi thẳng cậu ấy trên đường về.

"Này Rena, sao cậu lại giơ tay đăng ký vai Bạch Tuyết vậy?"

"Ơ… c-có sao không…?"

"Không, tớ thấy cậu hợp lắm luôn. Dễ thương, hình tượng cũng giống nữa… Chỉ là, tớ cứ nghĩ cậu không thích mấy chuyện kiểu này cơ. Cậu có hứng thú với diễn xuất hả?"

"Không đâu… Tớ vẫn sợ lắm, không quen đứng trước nhiều người…"

"Thế thì tại sao cậu lại…?"

Ngay lúc ấy, Rena…

Reina cúi gằm mặt, trông đầy xấu hổ. Một lúc sau, cô ấy ngẩng lên, siết chặt hai tay lại thành nắm đấm rồi bất ngờ nhào tới gần tôi.

“Là lỗi của Kaito đấy!”

Thế là buổi luyện tập bắt đầu từ hôm sau.

Thú thật, ban đầu tôi khá lo không biết Rena có thể diễn tròn vai công chúa Bạch Tuyết không. Nhưng rốt cuộc thì tôi đã bị bất ngờ theo hướng tốt hơn mong đợi.

Rena có năng khiếu diễn xuất thật sự.

Cô ấy là người nhớ lời thoại nhanh nhất, nắm bắt nhân vật nhanh nhất. Diễn xuất của cô ấy tốt đến mức khó tin rằng đó là một học sinh tiểu học, đến mức cả cô giáo hướng dẫn cũng phải kinh ngạc.

Buổi luyện tập diễn ra rất suôn sẻ.

Nhưng mà, dù diễn giỏi đến đâu thì cũng không có nghĩa là tính cách nhút nhát của Rena đã biến mất.

Tôi nhận ra điều đó vào đúng đêm trước ngày diễn thật sự.

Tối hôm ấy, Rena bất ngờ đến nhà tôi.

Vừa bước vào phòng tôi, cô ấy đã nhìn tôi với khuôn mặt sắp khóc và nói như sắp bật ra nước mắt…

“Ờm… tớ… không chắc là muốn diễn vở kịch ngày mai nữa…”

“Ể!? Sao vậy? Mình luyện tập nhiều thế cơ mà?”

“Vì… vì… nghĩ kỹ lại thì tớ vẫn thấy sợ lắm.”

Rena co người lại như đang xin lỗi, thì thầm nói nhỏ.

“Lúc luyện tập thì chỉ có cô giáo với các bạn trong lớp xem nên tớ còn chịu được, nhưng ngày mai thì sẽ có cả lớp khác, học sinh khối trên nữa… nghĩ tới chuyện phải diễn trước nhiều người như vậy, tự nhiên tớ thấy chóng mặt…”

Vừa cúi mặt, Rena vừa tiếp tục.

“Xin lỗi nhé… Kaito đã nói với tớ rất nhiều điều… mà giờ lại nói mấy lời như thế này… Tớ cũng không biết phải xin lỗi cậu và cả lớp như thế nào cho phải nữa…”

“Ừm, Rena này, đừng khóc mà. Ít nhất thì tớ sẽ không giận cậu đâu.”

“...Thật không?”

“Ừ. Thật mà.”