Tự trải nghiệm mới thấy cách Tĩnh Hải đã miêu tả về hầm ngục này không sai chút nào. Những lối đi tối đa chỉ rộng hai mét, còn trần cũng chỉ hơn hai mét một chút là cùng. Đừng nói ma thú, mạo hiểm giả con người với chiều cao trên trung bình một chút thôi là đủ để gặp vô số khó khăn nếu muốn hoạt động trong này rồi.
Chẳng những không thể thoải mái vung kiếm, nếu dùng ma pháp không cẩn thận có thể khiến đồng minh vạ lây nữa.
Chỉ đi bộ thôi thì không nói, để mà chiến đấu một cách hiệu quả trong này mới là vấn đề lớn.
Thế nên thay vì hấp tấp, chúng tôi bước từng bước một với tư thế cẩn trọng tối đa. Thường thì Fran sẽ dẫn đầu, nhưng lần này vị trí ấy phải phó thác cho Urushi.
Cậu ta có thể giúp chúng tôi phát hiện ra kẻ thù mai phục và bẫy với hắc thuật và khứu giác phi thường của mình. Trong tình huống có chuyện gì, cậu ta cũng có thể trở thành lá chắn cho Fran. Nhiệm vụ của tôi là phá bẫy. Với Tâm Linh Lực, tôi vẫn có thể làm được điều đó từ sau lưng Urushi.
“Hoh? Cậu phát hiện được nó sao? Không tồi.”
“Gâu.”
“Hửm? Cái bẫy rõ ràng vậy sao lại không thấy? Tập trung vào!”
“Ẳng…”
“Gì cơ!? Có bẫy ở đấy sao? Ta không nhận ra luôn!”
“Gâu gâu!”
Tĩnh Hải trong kích thước của một chú chó nhỏ theo sau Urushi bận rộn hết khen ngợi xong chuyển sang la mắng cậu ta từng chiến công, hoặc chiến bại.
Về phía Urushi, tâm trạng của cậu ta hết lên rồi xuống như đu quay vậy. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể cảm nhận được trong thâm tâm, cậu ta rất vui khi có một tiền bối quyến thuộc của Thần Thú như ông ấy chỉ dẫn.
Đương nhiên nó không giống như sự trung thành tuyệt đối cậu ta dành cho Fran và tôi, nhưng cậu ta vẫn coi Tĩnh Hải như bề trên của mình. Như đại ca chăng?
“Gâu!”
“Ừm. Cách cậu hạ được con ma thú vừa rồi hoàn hảo. Rất đáng khen.”
Vừa rồi, cách Urushi “gâu” như muốn khoe khoang “Nè nè, Tĩnh Hải thấy có vừa ý không?” vậy. Tĩnh Hải về phía ngược lại tán dương cậu ta đúng ý cậu ta muốn, nên tâm trạng của Urushi trở nên phấn khởi ngay.
Nói Tĩnh Hải đang quay Urushi như chong chóng chắc chẳng sai đâu.
“Gâu gâu!”
“Đúng thế, cầu thang này dẫn xuống tầng tiếp theo.”
『Chờ đã, hầm ngục này có bao nhiêu tầng?』
“Bọn ta xoay sở tới được tầng thứ ba, nhưng không sâu hơn được nữa. Thay vì tiếp tục mạo hiểm, bọn ta đã quyết định tạm quay đầu bỏ cuộc.”
Lúc ấy, Tĩnh Hải cùng vài quyến thuộc khác lập thành một nhóm sáu thành viên để chinh phục hầm ngục này. Đối mặt với vô số cạm bẫy trên đường cùng khoảng thời gian phải phá gỡ tất cả bọn chúng, bọn họ không có sự lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận thất bại.
Càng tiến vào sâu hơn, bẫy và ma thú càng trở nên nguy hiểm. Không chỉ thế, độ khó giữa các tầng có vẻ như rất lớn, như sự khác biệt giữa tầng một và hai vậy.
Theo như một quyến thuộc tộc Kraken tên Hoang Hải có nhiệm vụ phá bẫy, chinh phục hầm ngục này là chuyện bất khả thi nếu không có một chuyên gia phá bẫy đi cùng.
Đó là lý do chúng tôi giữ sự tập trung của mình ở mức tối đa khi tiến vào tầng tiếp theo, nhưng…
“Ẳng!”
『U-Urushi! Không sao chứ!?』
“Ẳng…”
“Đây chính xác là lý do ta bảo cậu phải thận trọng đó! Đây lại còn là cái bẫy cậu đạp trúng ở tầng một nữa chứ, cậu cố tình đạp phải nó để chọc cười ta hả?”
“G-Gâu gâu!”
“Cái gì cơ? Hai lần đặt bẫy ngay tại cổng vào là chơi bẩn? Đây là hầm ngục đó, hầm ngục! Có ngục chúa nào quan tâm tới bẩn và sạch hả?!”
“Ẳng!”
Phải, Urushi bỏ lỡ thêm một cái bẫy tại cổng nữa. Tuy nhiên lần này, khi đạp phải nó vô số mũi giáo chết người lập tức tấn công cả từ bên trên lẫn bên dưới.
Đầu những mũi giáo còn bị nhiễm điện hòng làm tê liệt mục tiêu của chúng nữa, tuy nhiên nhờ Ảnh Chuyển Di, Urushi đã kịp thời tránh được trên đường tơ kẽ tóc. Nếu mà mạo hiểm giả bình thường, chắc chắn họ khó mà toàn mạng được.