Mười ba năm sau.
“Mau đi lấy nước! Mau đi lấy nước!” Nửa đêm trong hẻm ngõ Kim Hoa vang lên một tiếng rít, ánh lửa huyên náo đánh thức cả Hoàng thành.
Đây đã là lần thứ năm Hoàng thành phải đi lấy nước như vậy, vừa bất ngờ lại như một án treo, khiến thần kinh cả dân chúng Hoàng thành đều bắt đầu căng thẳng.
“Quốc sư chết rồi?” Tạ Thực vỗ bàn một cái, dưới Đại điện một mảnh quỳ lạy.
“Bệ hạ, theo như thần thấy, lần này e là có yêu vật làm bậy…” Một đại thần run lẩy bẩy.
Mới hôm qua Quốc sư vừa nói trong thành có cảnh tượng kì quái gì đó, chỉ sợ yêu vật quấy phá, tối qua liền bị cháy, hôm sau có tin báo Quốc sư qua đời, không ai dám nói rằng đây chỉ là trùng hợp.
Năm lần bảy lượt hỏa hoạn, không chỉ mỗi lần đều có người thương vong, mà quan trọng hơn là lòng người bàng hoàng, trên phố có vô số tin đồn.
Tạ Thực yên lặng một hồi, mỏi mệt nặn nặn lông mày: “Các ngươi mau nghĩ biện pháp, hòa thượng cũng được mà Đạo sĩ cũng được, miễn là lai lịch đáng tin, mau tìm người từ khắp nơi tới thử một lần.”
Yêu nghiệt quấy phá —
Đã lâu Tạ Thực không nghe thấy câu này — lần cuối là lúc thượng vị.
Bây giờ hắn mới đăng cơ mấy năm, đã xảy ra chuyện như vậy.
Nếu người kia ở đây, tuyệt đối không xuất hiện yêu nghiệt.
Mặc dù đã hơn mười năm trôi qua, nhưng hình ảnh một mình Hằng Quang đấu lại hai con yêu nhân, bay tung cả nóc cung điện, vẫn như hiện rõ ràng trước mắt Tạ Thực.
Khi đó Hằng Quang mới mười bốn tuổi, bây giờ chắc đã lợi hại hơn rồi.
Chỉ là… y đang ở đâu?
Ca ca của hắn.
Tạ Thực quay đầu, nhìn vào gương đồng.
Trong gương, một thanh niên tuấn tú kiên cường, chỉ là thần thái Hằng Quang không có nghiêm túc uể oải như vậy.
Hắn tìm Hằng Quang mười ba năm, lại chẳng thu hoạch được gì.
Đêm nay, Hoàng thành lại phải đi lấy nước.
Lần thứ sáu.
Bất quá lần này tương đối kì lạ, lửa hầu như bị diệt ngay, không có người thương vong, cũng không có nhiều đồ vật bị cháy, nhanh đến mức tưởng như gặp ảo giác.
Nếu như địa điểm không phải là điện của trọng thần đang ở.
Tạ Thực ngồi trong phòng, sắc mặt không thay đổi nghe người bẩm báo.
“Lần lấy nước này là ở con phố lớn phía Tây, phủ đệ Lại bộ Hoàng đại nhân. Theo đám hạ nhân hồi báo, đêm hỏa hoạn lúc đó không hiểu tại sao bị cháy, trong nháy mắt đã cháy tới lầu hai, gã đứng trong sân sợ đến mức không phát ra âm thanh, đột nhiên có một con quái vật nhảy từ ngoài tường vào.”
“Thứ kia nhìn như chó, lại giống như hổ, bên trên có một người…”
Đọc đầy đủ truyện chữ Thành Đôi, truyện full Thành Đôi thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thành Đôi