James nặng nhọc nuốt xuống khi nhìn đăm đăm vào màn hình.
Trong lúc bước đi, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của anh trên người mình, luôn luôn là ánh mắt quen thuộc đó. Nước mắt chảy tràn xuống mặt tôi, song tôi không hề có ý định lau chúng đi. Tôi đã giành được những giọt nước mắt đó, và tôi sẽ mang chúng như một biểu tượng của tất cả những gì bản thân đã trải qua. Chúng đại diện cho nỗi đau tôi đã phải chịu đựng, tình yêu tôi đã cảm nhận được, và cả đại dương của sự mất mát đang tràn qua tâm hồn tôi. Cuối cùng, tôi cũng học được cách vâng lời và không quay nhìn lại.
Hết
Sophia đã viết ra một câu chuyện tình vô cùng bi thảm, song nó vẫn là một câu chuyện tình. Cô đã rất rộng lượng với anh, đã vẽ nên một hình ảnh tốt đẹp hơn tên đàn ông anh đã từng là. Cô đã làm việc suốt nhiều tuần rồi, nhốt mình trong gian phòng nhỏ trên lầu. Anh không được phép vào đó, và dù rất không thích, nhưng anh tôn trọng ý muốn của Sophia. Những ngày này, anh đều tôn trọng mọi ý muốn của cô.
Nhiều giờ trước, cô đã lả lướt vào nhà bếp và vòng hai cánh tay quanh anh.
“Sao em lại cười hả, Mèo Con? Cuối cùng em cũng xong rồi à?” James hỏi.
“Vâng! Em xong rồi,” cô nói và sau đó khẽ nhún nhảy. Ngay lập tức, cô kéo anh lên lầu rồi đẩy anh ngồi vào trước màn hình laptop để anh bắt đầu đọc. Không còn chiếc ghế nào khác, thế nên cô quỳ xuống và gối đầu lên một bên gối của anh.
Trong lúc đọc, anh vuốt ve tóc cô. James đã từng rất sợ phải đọc mọi thứ từ góc nhìn của Sophia, nhưng anh thấy mừng vì đã vượt qua được và nhận ra Sophia đã nhớ hết mọi chuyện thế nào. Cô yêu anh, anh chắc chắn thế, và tuy nghĩ rằng bản thân không xứng đáng với tình yêu đó, anh vẫn thấy hạnh phúc.
Một lần nữa, anh lại nhìn vào hình dáng say ngủ của cô, không thể ngăn mình vén tóc cô khỏi mặt và ra phía sau tai. Miệng cô hơi hé ra, và anh dám chắc cô đã chảy dãi lên người anh, song việc đó không quan trọng. Cô chính là tạo vật đẹp đẽ nhất anh từng thấy. Anh không thể ngăn mình vuốt ve cô. Anh yêu những âm thanh khe khẽ cô tạo ra khi anh làm thế. Anh không xứng với cô. Chưa bao giờ.
Cô đã ở bên anh được hơn một năm rồi, và tận sâu trong lòng, anh cứ luôn nghĩ rồi cô sẽ chán anh và quyết định ra đi. Cô rất thường nói cô yêu anh, và mỗi lần như thế, tâm khảm anh lại rúng động. Anh không xứng với tình yêu của cô. Anh không thể bắt bản thân vờ vịt là mình xứng đáng được.
Khi biết cô đang viết ra câu chuyện của họ, anh đã giúp cô bằng mọi cách có thể. Đó chính là lối thoát của anh cũng như của cô. Anh cần nhìn thấy mọi thứ trong hai màu đen trắng, nỗi đau anh đã bắt cô trải qua, con quái vật anh đã từng là. Anh không bao giờ muốn quên đi thứ mà anh không cho phép bản thân trở thành một lần nữa.
Kể từ cái đêm Sophia gặp anh ở Paseo, cái đêm anh quyết định bỏ lại tất cả ở phía sau và hòa mình vào xã hội, rất nhiều điều ở anh đã thay đổi. Thoát khỏi nỗi kinh hoàng của thời niên thiếu, thoát khỏi máu và báo thù, anh chỉ còn là – James.
Ban đầu, anh không biết phải làm gì với chính mình. Xung quanh anh, cuộc sống thực tại đang diễn ra, và anh là một khán giả. Anh biết gì về việc gặp gỡ người khác trong những quán cà phê? Về việc mua sắm nhu yếu phẩm?
Nhưng vào ban đêm, trong bóng tối, khi anh nhận ra mình không thể ngủ vì cảm giác thế giới đột nhiên trở nên quá to lớn – Sophia đã ở đó.
Mỗi khi anh nghĩ về việc bỏ đi và quay về với cuộc đời mà mình biết, anh lại nhớ về cái ngày anh gửi cho cô mảnh giấy. Cô đã bật khóc và bỏ chạy khỏi quán cà phê. Anh cứ nghĩ cô sẽ gọi cho FBI và đã chuẩn bị sẵn sàng để đi tù nếu họ là người gặp anh ở Paseo.
Đọc đầy đủ truyện chữ The Dark Duet Series, truyện full The Dark Duet Series thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: The Dark Duet Series