Cảnh sát nhanh chóng có mặt và dẫn băng không tặc đi.

Dường như cả ba gã đàn ông đã bị ép ly hôn rồi bị sút ra khỏi nhà sau khi vợ con chán việc đem họ ra làm trò hề suốt một thời gian.

Sau đó có vẻ họ bắt tay nhau đi vay nợ rồi mua tiểu hành tinh này cùng với mấy chiếc phi cơ để bắt đầu làm không tặc. Tất cả chỉ để trả đũa gia đình cũ.

Không biết nên gọi là bi thảm hay gì nữa.

Đúng là không may khi bị bế đi ngay lúc vừa mới nếm trải được chút mùi vị thành công… Ít ra họ cũng biết cảm giác đó trông như thế nào.

Chà, dù gì thì cũng còn may chán khi mấy gã đó không giống như những tên không tặc tệ hại nhất khi chưa… ờm… giết người. Số tiền cướp được cũng chả đáng bao nhiêu nên hồ sơ phạm tội sẽ không đến nỗi nào.

Tôi kể chuyện này với già Lohnes khi trở về Hội Đánh thuê để nhận thù lao.

“Thế giới này khắc nghiệt quá mà…” Tôi lẩm bẩm cùng với chút cảm giác đồng cảm.

Nhưng tôi biết nếu đặt nhân vật chính vào đây, hẳn mọi chuyện đã đổi khác hoàn toàn.

Thay vì ba gã đàn ông già khú, băng không tặc kia sẽ là ba chị em xinh đẹp – con gái của ông trùm một băng không tặc đầy phẩm giá nào đó với quá khứ lẫy lừng. Tuy nhiên, một trong số những thuộc hạ lại phản bội ông ta và đe dọa sẽ giết hết nếu bọn họ không trở thành tình nhân của hắn. Ba cô gái xinh đẹp xoay sở chỉ vừa đủ để trốn thoát nhờ vào sự hy sinh của một thuộc hạ trung thành.

Giờ đây, họ phải cố gắng tích góp tiền bạc để một ngày có thể thực hiện được kế hoạch trả thù gã thuộc cấp phản bội kia.

Tiếp đó, ba chị em sẽ có một cuộc gặp gỡ định mệnh với nhân vật chính, từ đó đưa ra một lựa chọn bất ngờ là đồng hành cùng cậu ta.

Ừ, đó mới là cách mà mọi chuyện nên diễn ra.

Mà kệ đi, có chuyện khác làm tôi quan tâm hơn kể từ lúc bắt đầu tám chuyện ở bàn tiếp tân.

“Thế, chuyện gì ồn ào ở đằng kia vậy?” Tôi hỏi.

Khi vừa đến Hội, tôi đã để ý thấy một vài lính đánh thuê đang tập trung quanh một nhân viên cấp cao.

“Nhớ cái nhiệm vụ năm mươi người chứ? Chỉ có một lính đánh thuê được nhận thù lao – Quý-ngài-anh-hùng.” lão già tiếp tân bắt đầu kể. “Chưa hết, cậu ta không chỉ nhận mỗi thù lao của mình mà là toàn bộ số tiền lẽ ra sẽ được chia đều cho tất cả. Về khách hàng – cô con gái của hầu tước, cổ tuyên bố luôn là cô sẽ không trả cho bất kỳ ai một đồng nào với cái lý do ‘Sẽ không ai được nhận một đồng nào hết vì những gì mà các người đã làm chẳng chứng minh được là các người đáng tin!’”

Tôi chẳng thể tin nổi những gì mình vừa nghe.

Nếu một NPC như tôi rơi vào hoàn cảnh đấy thì chuẩn bị chào cổ đầu đi nhé là vừa.

Mà ngay từ đầu, chả có lẽ nào tôi lại được khách hàng ưu ái đâu nên không cần phải lo.

Nhưng Quý-ngài-anh-hùng chết tiệt ơi, nếu cậu có miệng để nói về danh dự thì sao không bảo cô ấy trả thù lao cho người khác đi hả! Cậu không nghĩ cái đống tiền leng keng trong tài khoản của mình là hơi nhiều à?

“Nhắc mới nhớ, tôi không nghĩ có ai từng được ưu ái đến mức được trả hết tiền như thế…”

“Hình như cậu ta cũng chạy về nhà trước khi bị đám đông giận dữ vây quanh rồi.”

Tên đó. Kể cả thời gian lẫn đám đông cũng ưu ái cậu ta với phước lành nhân vật chính.

Nhưng… nói thế nào nhỉ? Tôi có thể hiểu sao cô tiểu thư hầu tước kia ưu ái Quý-ngài-anh-hùng. Dù gì cũng kiêm luôn Quý-ngài-đẹp-trai, người có mọi phẩm chất lý tưởng của các quý cô. Chẳng có mấy kẻ trên đời có diễm phúc được sở hữu sự hoàn hảo như thế.

Chẳng có gì tốt đẹp sẽ đến với một NPC như tôi nếu vướng vào một anh hùng mẫu mực như thế, một trong số một vài người được chọn bởi số phận. Tốt nhất là nên tránh xa ra.

“Xong hết rồi.”

Trong khi còn đang suy tưởng, Lohnes đã hoàn tất thủ tục thanh toán.

Bán tiểu hành tinh và phi cơ của mấy lão kia đã mang về cho tôi kha khá tiền, kể cả khi trừ đi tiền phụ phí các thứ trong đó nữa.

“Ngon. Tôi sẽ nghỉ một thời gian rồi quay lại nhận nhiệm vụ tiếp sau.”

“Được thôi. Hẹn lần sau gặp lại.”

Và rồi tôi rời Hội Thám hiểm với một cái tài khoản rủng rỉnh tiền trong tay.

Với thù lao nhiệm vụ trong ví, tôi nghĩ mình sẽ lượn lờ quanh mấy cửa hàng anime rồi hẵng về nhà. Nhưng muốn làm gì thì cũng phải xong việc quan trọng trước đã: gửi tiền về cho gia đình.

Hồi năm ba trung học phổ thông, ngay trước khi bước vào bài kiểm tra đầu vào, cha tôi quyết định từ bỏ công việc văn phòng ngày tám tiếng để về quê nuôi cá trồng rau. Bởi thế nên tôi đành từ bỏ con đường đại học.

Chà, dù nói là cha tôi nghỉ việc nhưng đúng ra là ông bị sa thải vô lý do. Khi phát hiện ra thì đã quá muộn, gia đình tôi không thể kháng nghị được nữa.