Cuộc sống thật đáng quý làm sao. Loài người khi vừa mới sinh ra đã mang phẩm giá và giá trị vốn có với tư cách là một con người.

Tại sao à?

Vì cuộc sống này… chỉ được ban cho một lần mà thôi.

"Này... Helena, Ispa, các cậu chậm quá đấy! Nhanh lên nào, đi thôi!"

"Yuta. Cậu nói to quá rồi đó....!"

" —Mọi người, đây là hầm ngục phải chứ? Nếu không cẩn thận thì chúng ta sẽ bị thương mất."

Một chân lý bất biến không hề thay đổi. Người giàu, người già và người nghèo cuối cùng cũng sẽ nhận lấy số phận tương tự nhau. Có một câu nói như thế này, Abraham Lincoln đã giải phóng tất cả mọi người, nhưng Samuel Colt, nhà sáng lập công ty vũ khí Colt, mới là người khiến họ trở nên bình đẳng với nhau.[note68857]

Đáng tiếc thay, không giống như trong game, thực tại này lại chẳng có đồng xu nào để đổi lấy mạng sống của bạn đâu. Cũng chẳng có tính năng nào cho phép bạn tự động hồi sinh sau 30 giây cả.[note68858]

Phải chăng Chúa đã đánh giá quá cao khả năng của ngài ấy trong lúc tạo ra con người?

"Ispa đúng là! Ngày nào cậu cũng lải nhải phải cẩn thận! Nếu cứ như vậy thì cậu sẽ chẳng bao giờ thành công được đâu! Đúng không, Helena?"

"Ugh... Yuta! Mình đã bảo cậu đừng có chạy đi trước rồi mà!"

"....Thật là, mấy cậu liều lĩnh quá rồi đó."

Nếu bạn có thể hồi sinh sau khi chết, nếu tất cả mọi người trên thế giới đều có thể tái sinh với ký ức của kiếp trước sau khi chết — thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Trong một thế giới như thế, liệu vẫn còn tồn tại những giáo viên vừa thao thao bất tuyệt những lời sáo rỗng kiểu như ‘cuộc sống thật đáng quý’ hay là ‘việc tự sát chỉ là đang trốn chạy khỏi thực tại’ chỉ để kiếm tiền mà chẳng có một tí tận tâm nào chứ?

Không thể nào.

Có lẽ sẽ có những đứa trẻ chỉ vì sinh ra trong một gia đình bất hạnh mà nhảy từ trên tòa nhà cao tầng xuống và kết thúc cuộc đời mình ngay khi vừa học cách bước đi.

Tự sát, hành động tự kết liễu mạng sống của mình, đôi khi lại trở thành một hành động đáng được nể phục.

Sẽ có những người sẵn sàng vứt bỏ mạng sống chỉ vì họ thiếu đi tài năng, vì họ không thích giới tính hay chủng tộc của mình, vì họ không cảm thấy liên kết với đất nước nơi họ được sinh ra.

Cứ như là một game thủ đã phát hiện được mã gian lận vậy, chẳng phải họ sẽ kết thúc cuộc đời và mong đợi về kiếp sau ngay khi họ cảm thấy có chút khó khăn trong cuộc sống của mình hay sao?

Thôi thì, vì tôi đã nói quá nhiều rồi nên nói ngắn gọn nhé...

" —Cuộc sống ngắn ngủi và dễ dàng mất đi, bởi nó là duy nhất nên chính vì thế mà nó thật đáng quý."

Giờ đây tôi muốn được ngắm nhìn hai đứa trẻ ấy tiến xa hơn nữa. Helena cùng tính cách dịu dàng, tiếp đó là Yuta, một cậu bé có phần nóng nảy và hấp tấp.

Yuta đã bị cha mẹ bỏ rơi và được đưa vào cô nhi viện, vì phải chịu đựng cuộc sống nghèo khổ ở trại trẻ mồ côi thế nên cậu luôn mang trong mình khát vọng làm giàu.

Còn Helena dễ bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, chẳng bao giờ chịu nói lên ý kiến của riêng mình.

Khác với tôi, những đứa trẻ ấy đang được sống một ‘cuộc sống’ thực sự.

Dù rằng bây giờ hai đứa nó vẫn còn chút vụng về và những khuyết điểm, nhưng ngay cả những thiếu sót ấy cũng lấp lánh như viên ngọc thô vậy, nghĩ đến việc chúng sẽ vượt qua mọi chông gai rồi trở thành những viên kim cương trong tương lai, trái tim tôi lại khẽ rung động.

Chúng có thể trưởng thành đến mức nào?

Chúng có thể đi xa đến đâu mà không gục ngã trước những biến cố sẽ gặp phải trong tương lai chứ?

"~♬"

Tôi khẽ ngân nga giai điệu trong khi bước theo sau những đứa trẻ ấy.

Tôi đã nắm rõ tổng quát được con đường của hầm ngục này rồi. Bạn thử nghĩ xem tôi đã chui vào cái ngục tối kiểu này bao nhiêu lần và —đã chết biết bao nhiêu lần rồi? Dù có nhắm mắt lại thì tôi vẫn có thể di chuyển trong cái hầm ngục thô kệch này đấy.

Kho báu ở đâu.

Bẫy ở đâu.

Cái cách mà hầm ngục này dụ dỗ các mạo hiểm giả trẻ tuổi, non nớt bằng những cạm bẫy của nó.

Tôi đều biết cả.

Tôi đã có kinh nghiệm sau ngần ấy thời gian rồi mà.

"... —Tìm thấy rồi! Chỉ cần lấy được cái đó thì chúng ta sẽ giàu sụ luôn đó!"

"Ah... Đ-đợi đã... đợi đến khi Ispa tới đã chứ..."

Hình như như chúng đã tìm thấy nó rồi.

Và có lẽ hai đứa trẻ ấy đang đi về phía cái bẫy thì phải.

Nhưng đối với tôi thì đó lại là ‘một kho báu’.

Tôi vẫn muốn chờ thêm một chút nữa, nhưng đành chịu vậy.

Ừ thì, chuyện này cũng hoàn toàn dễ hiểu theo một cách nào đó mà. Chẳng phải là có một câu nói rằng ‘kinh nghiệm’ chỉ đơn giản là cái tên chúng ta đặt cho ‘những sai lầm’ của mình sao?[note68859]

Đối với chúng, những đứa trẻ chưa được trải nghiệm nhiều thì việc có thể tự đi được đến đây đã là đáng khen lắm rồi.

"Uh... Ispa này. Yuta nói rằng cậu ấy đã tìm được một chiếc rương kho báu đằng sau cánh cửa kia đấy..."

Helena ngập ngừng nói với tôi.

Tôi đã hy vọng là sẽ được nghe ý kiến của cậu ấy thay vì của người khác.

" —Không được. Nó nguy hiểm lắm."

"Tại sao vậy!! Chúng ta chỉ cần vào trong và lấy nó ra thôi mà!!"

"Làm gì có chuyện một chiếc rương kho báu sẽ nằm lộ liễu ở nơi như vậy chứ. Chúng ta cần phải đề phòng nó—"

Ngay cả một cỗ máy được lập trình hoàn hảo cũng có thể bị trục trặc, vậy thì con người, những sinh vật luôn bị cảm xúc chi phối sao lại không thể như vậy được chứ? Ai rồi cũng sẽ phạm phải những sai lầm mà thôi.

Vượt qua những sai lầm đó và sống với quyết tâm sẽ không lặp lại chúng một lần nào nữa, đó chẳng là thứ mà chúng ta gọi là trưởng thành sao?

Trưởng thành.

Đúng thế, tôi chính là nền móng cho sự trưởng thành của những đứa trẻ này.