Dưới ánh trăng khuya, đống lửa trại tí tách bập bùng, ngọn lửa nhảy múa rực rỡ.

Thời khắc yên bình sau trận chiến khốc liệt.

“Phù, cuối cùng cũng xong rồi…”

Những người ngồi quây quần quanh đống lửa, phải nói thật, trông chẳng người nào ra dáng gọn gàng hết.

Áo quần họ lấm lem máu, bụi bặm và đủ thứ bùi nhùi bám dính vào.

“Hun, cậu thực sự định rời đi sao?”

“Ừ, phải đi thôi. Chỗ này chán chết đi được.”

“Cậu đã sống ở đây 30 năm rồi mà, không luyến tiếc gì ư?”

Kyle Everheim.

Chàng trai vừa thân mật gọi tên tôi chính là Thái tử của Đế quốc Everheim, người sắp sửa lên ngôi hoàng đế cao quý.

Đồng thời, anh ta còn là pháp sư nổi danh nhất lục địa.

“Ha ha! Cái ngoại hình kia mà bảo 50 tuổi thì ai tin nổi chứ!”

“…Đừng nhắc tới tuổi tác nữa.”

Luther Tarbin.

Một gã cơ bắp lực lưỡng, to con hơn cả tôi.

Vị chiến binh đã thống nhất các bộ tộc man rợ và thống lĩnh tất cả bọn họ với khí thế oai hùng.

“Hứ, 50 tuổi thì nhằm nhò gì, còn trẻ chán!”

“Ừ, nếu đúng là thế thì chắc cô cũng cỡ bà…”

“Này!!! Đã bảo là đừng gọi tôi như thế rồi kia mà!”

Ceris Arter.

Nữ hoàng của Vương quốc Elf, được xem là High Elf xuất sắc nhất trong số các Elf.

Cô ấy gia nhập vào đội và cùng chúng tôi trải qua cuộc hành trình theo yêu cầu của Cây Thế Giới.

“Dũng sĩ, anh định đi đâu?”

“Về quê nhà chứ còn đâu nữa.”

“…”

Laila Everheim.

Thánh nữ với khả năng trị liệu vượt xa mọi giả kim thuật hay ma pháp.

Cô là người đầu tiên tiến bước cùng tôi khi nghe theo lời tiên tri của vị nữ thần đã triệu hồi tôi đến thế giới này.

“Giờ thì mình thực sự được trở về rồi…”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng mọi chuyện đã kết thúc.

“Hoàng cung báo rằng sáng mai sẽ có người đến đón chúng tôi. Giờ thì đi ngủ thôi nào mọi người!”

Sau lời Kyle, ai nấy cũng đều bắt đầu chìm vào dòng hồi tưởng về quá khứ hoặc mơ mộng về tương lai.

Không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách vang lên.

Và trong sự im lặng ấy, Thánh nữ chăm chú nhìn vào ai đó.

***

Song Hun.

Nhờ nhà thuộc dạng khá giả, tôi đã có thể sống vô tư trong một căn hộ xịn xò nằm gần trường đại học.

Đói thì gọi ship đồ ăn, mặc sịp nằm dài trên giường, lướt short, reel, xem livestream, đọc webnovel, tận hưởng cuộc sống 24/7 đúng chất “sống là phải chill”.

Nhưng rồi đột nhiên, tôi bị triệu hồi sang thế giới khác.

Mà khoan đã, là trong tình trạng chỉ mặc độc cái quần lót nữa chớ!

“Ơ, gì thế này…?”

Không phải mơ, đây chính là thực tế!

Vì tội lang thang ngoài đường với bộ dạng “thiếu vải”, tôi đã bị tống giam.

May mà viện cớ là bị cướp tấn công nên sớm được thả ra, nhưng vì bất đồng ngôn ngữ, cả quá trình sống trong nhà đá của tôi thực sự đúng là một cực hình.

Để sinh tồn, tôi đã làm đủ mọi việc.

Lau chuồng xí, hái thảo dược để bán, kéo xe ngựa.

Nhưng tiền vẫn không đủ, nên tôi đã đi săn, đánh quái, thậm chí còn tham gia cả chiến tranh nữa.

‘Và chuyện đó kéo dài tận 10 năm trời, mẹ kiếp…!!’

Người ta bảo lớn lên thì tính cách và lời nói sẽ chín chắn hơn, nhưng tôi chỉ như một thằng nhóc với “hạn sử dụng” được kéo dài thêm 10 năm nữa.

May sao, tài năng tiềm ẩn trong tôi cuối cùng cũng thức tỉnh.

Và hoá ra là khả năng thể chất của tôi cực kỳ vượt trội.

Một ngày nọ, khi cuộc sống bấp bênh khiến tôi mệt mỏi, tôi đã tìm đến một ngôi đền.

Dù không theo đạo, tôi vẫn hiểu rõ cái cảm giác tuyệt vọng khiến cho người ta muốn tìm đến nơi đây.

“Dũng sĩ…”

“Tôi á? Mà sao lại là dũng sĩ?”

“Vì ta đã triệu hồi cậu với tư cách dũng sĩ.”

Ánh sáng chói lòa bao quanh, và một mỹ nhân cao gầy xuất hiện rồi gọi tôi là dũng sĩ.

“Hãy cứu lấy thế giới này…”

Với một “chuyên gia” webnovel như tôi mà nói thì đây là motip quen thuộc.

Nữ thần thường ban cho dũng sĩ một đống cheat code khủng hoặc một thanh thánh kiếm bá đạo.

Nhưng tiếc thay, tôi chẳng được cái nào hết.

Thay vào đó, nữ thần ném tôi vào một nơi bị cô lập để huấn luyện suốt 15 năm.

“Ý là tôi phải tập luyện đến năm 45 tuổi ư?”

“Đừng lo lắng, ta đã đảm bảo tinh thần của cậu không sụp đổ, và cơ thể cậu sẽ không già đi hay mắc phải bệnh tật.”

‘Con khốn điên rồ này… Nói thì dễ lắm!’

“Ta nghe thấy những gì cậu đang nghĩ đó…”

“Xin lỗi…”

Thế là tới năm 45, tôi mới bị “ném” ra ngoài xã hội.

Nếu ở thế giới võ hiệp, chắc người ta sẽ bảo tôi già đến mức lẩm cẩm rồi mới chịu debut làm hiệp khách.

‘Vậy thì người ta gọi mình là ‘hiệp khách xuất phát muộn’ à?’

“…”

‘Này, tôi đã bảo là đừng tự tiện nghe lén suy nghĩ của tôi nữa rồi mà!’

“Được rồi.”

Tóm lại, tôi đã hỏi nữ thần là sao mãi tới tận 10 năm sau cô ấy mới xuất hiện, thì cô ấy bảo là vì các đồng đội của tôi… chưa ra đời.

“Thế cô triệu hồi tôi sớm như thế làm gì hả?”

“Để tích lũy sức mạnh chứ sao nữa.”

“Cái gì cơ…”

“Dân ở thế giới này vốn thích nghi với mana nhanh. Nhưng cậu là người đến từ chiều không gian khác, nên cần thời gian để ‘hoà nhập’.”

Nói đơn giản, tôi như chiếc xe chạy dầu trong thế giới chỉ có xăng, nên cần có thời gian để “độ” lại.

“Ừm… tuy tôi không hiểu lắm, nhưng chắc đúng là vậy nhỉ.”

Rồi tôi gặp Laila, lúc đó chưa là Thánh nữ mà chỉ là một cô bé mồ côi được nuôi trong tu viện.

Lạ thay, cô bé bám theo tôi ngay lần đầu gặp gỡ, và chẳng ai ngăn cản dù tôi trông như một gã du côn.

Tiếp theo là Kyle.

Tôi xông thẳng vào hoàng cung rồi “bắt cóc” anh ta.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ là mình phải về nhà nhanh nhất có thể thôi.

May mà nữ thần đã ra mặt, nên vụ “bắt cóc Thái tử” không thành scandal.

Rồi tin đồn lan xa, Luther - người thống nhất các bộ tộc man rợ - đã tìm đến vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng, Ceris xuất hiện theo yêu cầu của Cây Thế Giới, cảm giác như thể Cây Thế Giới và nữ thần có quen biết lẫn nhau vậy.

Tóm lại, tổ đội này được lập ra để tiêu diệt Ma thần.

Sau 5 năm, chúng tôi đã hạ gục Ma tộc, Ma vương, và cả Ma thần.

Trong quá trình ấy, tôi bị chặt tay, bị đâm thủng người, thậm chí có lúc tôi và Kyle chỉ còn lại mỗi một con mắt để chia sẻ cho nhau.

Và nhờ Laila, “máy phát elixir” của đội, nên miễn là chúng tôi vẫn còn thoi thóp là vết thương sẽ sớm lành thôi.

Nhưng cái cảm giác tế bào tái sinh lại đau điếng thì đúng là… tàn nhẫn vô cùng.

Dù sao thì, giờ đây mọi chuyện kết thúc, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm biết bao.

***

Sáng hôm sau, một cỗ xe ngựa sang trọng đến mức như thể là cả ngôi nhà di động đến đón chúng tôi.

Đêm đó, bầu trời hoàng cung rực rỡ ánh đèn, khắp nơi tưng bừng lễ hội.

Trong cung điện, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm lộng lẫy chiếu rọi, các quý tộc diện đồ xa hoa, nâng ly chúc mừng chúng tôi trở về.

“Ôi, kia là dũng sĩ sao?”

“Cánh tay anh ta… trông cơ bắp quá!”

“Nhìn ở góc nghiêng cũng oai phong…”

Tiếng xì xào tâng bốc tôi của các tiểu thư quý tộc vang lên.

Ha, được làm người nổi tiếng sướng thật đấy!

Tôi định quay sang kể vài câu chuyện phiêu lưu và nhảy một điệu với họ.

“Hự!”

“Ơ, dũng sĩ…?”

“Xin lỗi, chúng tôi…!”

Khi tôi vừa quay lại, các cô nàng đã vội vàng chuồn mất.

Dù tôi trông hơi dữ dằn, nhưng mới thấy mặt là chạy ngay thì đúng là quá thể đáng mà!

“Thấy mặt người ta mà phản ứng như thế thì có quá đáng không cơ chứ?”

Tôi liếc sang Laila, người đang đứng bên cạnh cười tươi rói.

“Tôi không biết gì đâu nha?”

“Ừ…”

Khi tôi đang nói chuyện với Laila thì Kyle, Luther và Ceris tiến đến.

Tôi kể lể nỗi khổ, rồi cả đám phá lên cười.

“Ha ha! Một gã oai hùng như cậu thì tìm đâu ra nữa!”

Luther, kẻ cuồng cơ bắp, chẳng giúp được gì hết.

“Ha ha, Hun, một gã hào sảng như cậu luôn đủ sức hút hồn mà. Hay để tôi giới thiệu cho cậu em gái mình nhé?”

Kyle, chuẩn soái ca tiểu thuyết lãng mạn, thốt ra một câu khiến tôi nhăn hết mặt lại.

Nhưng tôi sắp về Trái Đất, nếu cưới ai rồi bỏ lại thì chẳng phải sẽ tội cho người đó sao?

Nên tôi định rằng sẽ dứt khoát từ chối…

“Có xinh không?”

“Xinh chứ. Không phải vì là em gái mình nên tôi mới bảo thế đâu, khách quan mà nói thì rất xinh đấy. Nếu là cậu, tôi tin tưởng giao phó… À, quên đi.”

Kyle liếc ra sau lưng tôi rồi vội dừng lời.

Hứa giới thiệu rồi mà lại rút lời, đúng là thứ tồi tệ!

Tôi quay lại, thấy Laila vẫn cười tươi và Ceris đang cầm ly rượu.

“Này, cậu thực sự sẽ trở về à?”

“Ừ. Chắc bố mẹ đang mong tôi lắm.”

“Cậu… có vợ hay người yêu ở đó không?”

Câu hỏi của Ceris khiến cả nhóm vểnh tai.

Chắc họ đang hóng một drama tình cảm lãng mạn, nhưng tiếc là không có gì hết.

“Hừ, không có chứ gì!”

Ceris hậm hực.

Lúc đó, đám đông quanh chúng tôi rẽ ra, và hoàng đế – cha của Kyle – bước tới.

Ông bắt tay tôi và thì thầm.

“Dũng sĩ, ta thật tiếc khi cậu phải rời đi…”

“Biết sao được, quê nhà tôi không phải là nơi này. Và tôi còn gia đình đang chờ đợi nữa.”

“Hay là cậu cưới con gái ta, rồi xem nơi này là quê hương đi, được không… À, xin lỗi, ta lỡ lời.”

Kyle đã vậy, cha anh ta cũng vậy, hứa giới thiệu rồi lại lấp lửng.

“Dù sao, hãy cùng nâng ly vì các vị dũng sĩ đã giải cứu lục địa! Nào mọi người, nâng ly lên!”

Với lời chúc của hoàng đế, đêm đó tôi đã uống cạn lượng rượu mà lẽ ra phải uống trong cả năm trời, và say sưa trong niềm vui chiến thắng.