◇
Hoá thành hiện thân của sự huỷ diệt, nghiền nát mọi kẻ thù đang tràn tới, làm rung chuyển chiến trường bằng sức mạnh. Nhưng chuyện đó chẳng đáng tự hào chút nào. Chỉ đơn thuần vung kiếm để giết kẻ thù thì chẳng khác gì hành động của một con thú hoang, hoàn toàn không xứng với cái danh hiệp sĩ.
“Ý ngươi là gì?”
“Đúng như tôi vừa nói, tôi sẽ chiến đấu theo cách không xứng danh hiệp sĩ. Tôi nghĩ quý tộc như ngài Linos đây sẽ không muốn chứng kiến cảnh tượng ấy.”
“Vậy ngươi muốn ta rời khỏi đây?”
“Đúng vậy.”
Với cả, có anh ta ở đây thì tôi không dốc toàn lực được, nhỡ mà quân ta đánh quân mình thì mệt lắm. Tôi sẽ không đánh theo phương pháp thông thường, mà với toàn bộ kỹ thuật điên rồ nhất, tôi sẽ chặt đứt đầu con bạch xà này.
“Khoan, ý ngươi là ta đang cản đường?” Giọng Linos hơi giận dữ.
Tôi đáp lại bằng giọng trầm thấp, “Đúng vậy.”
“――――――――!”
“Chắc ngài không muốn chết bởi đạn lạc của đồng đội trước khi bị kẻ thù giết chứ?”
Nếu trả lời mơ hồ, anh ta sẽ không rời khỏi đây. Do đó, tôi cố tình nói thẳng thừng ra.
“Ta là gánh nặng sao?”
“Đúng. Có ngài ở đây, tôi không tung hết sức được.”
“Hiểu rồi.”
Anh ta không hề yếu, nhưng rõ ràng ở chiến trường này thì vẫn chưa đủ năng lực. Để một mình tôi chiến đấu sẽ hiệu quả hơn và khả năng chiến thắng cũng sẽ cao hơn.
“Xin lỗi.”
“Không cần. Một đòn vừa rồi đã đủ để ta nhận ra mình bất lực trước con quái vật này... Ta cũng phần nào hiểu rằng chỉ có ngươi mới hạ được nó.”
Anh ta điều khiển con kỵ long, lùi về phía sau.
“Aldia Graetz.”
Trước khi rời đi, anh ta nhìn thẳng vào tôi và nói một câu, “Chết ở đây là ta không tha đâu. Đã chọn một mình chiến đấu thì ngươi phải thắng.”
Lời động viên đúng chất Linos rồi. Dĩ nhiên nếu chết, tôi sẽ không thể nói chuyện với anh ta nữa. Quan trọng hơn cả, tôi sẽ không thể mở ra con đường cho Công chúa Valtrune tiến bước.
Nên tôi đáp, “Tôi hiểu. Tôi sẽ cho ngài thấy màn trình diễn xứng tầm của một hiệp sĩ riêng... mà ngài có thể công nhận.”
“... Ta chắc chắn sẽ gọi viện binh đến sớm nhất có thể. Còn lại trông cậy vào ngươi.”