“Orn Doula, tôi muốn cậu rời khỏi tổ đội cuối ngày hôm nay.”
Tôi chẳng thể tin nổi vào tai mình.
Sau khi kết thúc chuyến thám hiểm Đại mê cung như thường lệ, tôi trở về căn biệt thự nơi chúng tôi thuê như căn cứ của tổ đội. Lúc đấy, tôi đang kiểm tra đá ma thuật và các vật phẩm rơi ra từ ma thú thì đột nhiên bị trục xuất bởi thủ lĩnh của tổ đội, Oliver. Đây là tin giật gân, chắc luôn rồi.
“…Đây là kiểu đùa gì vậy?”
“Chẳng phải đùa cợt hay gì hết. Tất cả chỉ là vì cậu là bạn cũ của tôi cùng trong một làng nên tôi mới để cậu gia nhập vào tổ đội. Nhưng hiện tại cậu không đủ khả năng để chinh phục tầng kế. Nói chung, cậu không có đủ kỹ năng, nên là, rời khỏi tổ đội đi.”
Hiện tại, chưa có tổ đội nào có thể đạt tới tầng sâu nhất của Đại mê cung phương Nam - nhưng tổ đội này đã cố gắng đi xuống được tầng 94.
Hơn thế, trong số tất cả các tổ đội đã đi xuống tới tầng 94, đây là tổ đội đầu tiên và duy nhất đã đi xuống sâu tới mức này trong lịch sử của Đại mê cung.
Tổ đội đã phá được kỷ lục của những người tiền nhiệm này được gọi là Tổ đội Anh hùng và thu hút được sự chú ý từ đông đảo quần chúng.
"Tôi biết sức mạnh của tôi là không đủ. Nhưng đấy là điều tương tự với tất cả mọi người mà. Cứ như thế này thì ở các tầng dưới chúng ta vẫn có thể-"
"Vì ma thuật hỗ trợ của mày quá yếu đấy!"
Cuộc trao đổi giữa tôi và Oliver bị gián đoạn bởi Derrick, Người chống chịu của tổ đội.
"...Yếu sao?"
Đúng vậy, tôi biết phép hỗ trợ của tôi kém hiệu quả hơn so với những Người phù phép khác. Nhưng đó chính xác là lý do vì sao tôi lại phát triển một số ma pháp căn nguyên để bù đắp cho những thiếu sót của mình.
Nhờ có nó, chúng tôi mới có thể sống sót ngay cả khi chúng tôi đi xuống dưới tầng 91.
Chẳng có lý do gì để nói rằng nó yếu cả.
"À? Mày yếu đuối đến mức không nhận ra được sự yếu kém của mày hả? Hahaha! Chịu luôn,mày đúng là thằng vô liêm sỉ! Mày có thể bám trụ được với tư cách là mạo hiểm giả suốt thời gian qua đơn giản chỉ là nhờ sự xuất chúng của bọn tao thôi."
Lần đầu tiên, tôi biết được há hốc mồm là như thế nào.
Tôi nín lặng bởi những gì mà Derrick nói, và anh ta nhìn vào tôi và nở một nụ cười như thể anh ta là người chiến thắng vậy. Liệu anh ta có nghĩ rằng tôi không thể phản bác anh ta chỉ vì anh ta đã đạt được mục đích của mình?
"Bọn tôi không thật sự hiểu được tầm quan trọng của một Người phù phép. Nên cả bây giờ, nếu cậu chỉ có thể dùng được ma pháp cấp thấp nhất, bọn tôi vẫn sẽ để cậu ở lại tổ đội. Nhưng trong cuộc thảo phạt tháng trước, lần đầu tiên bọn tôi cảm thấy được tầm quan trọng của Người phù phép. Cơ thể tôi trở nên nhẹ như lông hồng,khả năng tấn công và phòng ngự của tôi cũng được gia tăng. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng ma thuật hỗ trợ lại tuyệt vời đến thế!"