✵ Translator: Tsp ✵
***
Ghoul sẽ đến bắt những đứa trẻ hư không chịu ngủ sớm.
Ăn hết ruột gan và biến ngươi thành ghoul đấy!
—Câu nói dọa trẻ con trước khi ngủ được truyền lại trong làng Scarlet.
***
"Em cũng ở đây nè!"
Cùng với giọng nói đầy năng nổ, mái tóc đỏ bồng bềnh, và tay vung thanh kiếm đá được khảm hắc diện thạch.
Tựa như phép thần, cơn đau ở cổ tôi liền tan biến.
Không biết bằng cách nào, với lưỡi kiếm đá to tướng không có cả đầu nhọn, Yuuka nhẹ nhàng gỡ bỏ đầu rắn cánh chui vào cổ tôi.
"Uwaa, cái gì thế này?"
Nhìn con rắn cánh vẫn nghiến răng ngay cả khi đã bị hất khỏi thanh kiếm, Yuuka nhăn nhó.
Phía sau em ấy, con gấu hộ giáp vung vuốt xé toạc dây leo của Nina.
"Cô Yuuka, đằng…! sau..."
Ala cố lên tiếng cảnh báo, nhưng giọng cậu chợt lặng dần rồi nín hẳn. Yuuka không thèm quay lại nhìn, vung một nhát kiếm và thân thể con gấu giáp bị chém thành từng mảnh.
"Ừm, đến mức đó mà vẫn không chết nhỉ."
Chỉ dùng trán cụng gãy nanh con gấu hộ giáp đang lao tới, Yuuka bước lên phía trước. Có lẽ vì Nina bận chữa trị Tia, xác thú lần lượt thoát khỏi dây leo và tấn công Yuuka.
"Sensei."
Ala lại gần tôi, lên tiếng.
"Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa rồi."
"Đừng lo."
Tôi trả lời một cách tự tin, như một giáo viên thực thụ.
"Anh cũng chẳng hiểu gì đâu."
Bước chân của Yuuka dường như quá tùy tiện, đến mức người ngoài cũng có thể thấy đầy sơ hở. Em ấy liếc nhìn đám xác thú, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chẳng khác nào đang đi dạo hàng quán.
Thế nhưng, bất kể là móng vuốt hay răng nanh của những con thú hung tợn lao đến, tất cả đều không thể chạm vào người em. Ngược lại, chỉ cần lướt qua, chúng đã bị chém nát.
Nếu nói là tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy, có lẽ tôi còn hiểu được. Nhưng chuyển động của Yuuka lại hoàn toàn rõ ràng. Đến mức tôi tự hỏi liệu mình có làm được như thế không. Em ấy né đòn, giơ kiếm lên như khẽ chạm vào đối phương, và thế là chúng bị hạ gục.
Dù cơ thể chúng đã mục rữa, nhưng vẫn còn gân và xương chứ.
"Nè, Onii-chan, em phải làm sao đây?"
Dù vậy, Yuuka lại nhíu mày nhìn tôi, tỏ vẻ lúng túng.
Những xác thú bị chém tan nát vẫn tự gắn các mảnh lại với nhau như đất sét, rồi tiếp tục tấn công.
"Ừm... Hây ya."
Ánh mắt Yuuka đột nhiên trở nên sắc bén. Ngay sau đó, con gấu giáp bị chém thành vô số mảnh thịt nhỏ xíu như bị băm nhuyễn.
"Uwa, thế này còn tởm hơn!"
Nhưng không ăn thua. Dù bị băm đến thế, những mảng thịt đó vẫn dính vào nhau, tự tái tạo. Tuy nhiên không hẳn là khôi phục hoàn toàn. Các mảng thịt nhồi lại như hamburger, tạo hình dáng đại khái giống con thú. Thậm chí không thể nhận ra ban đầu chúng là loài gì, mà chỉ còn là một khối thịt khổng lồ.
"...Không ổn rồi, Sensei."
Inis dịch ghế sofa lại gần tôi, thì thầm.
"Đến cô Yuuka cũng không làm gì được thì liệu chúng có thể bị đánh bại không?"
Hiện tại, động tác của Yuuka không có dấu hiệu suy yếu. Dù bị tấn công thế nào, em vẫn dễ dàng né đòn và đánh trả. Nhưng đối thủ này không dừng lại dù bị chém bao nhiêu lần, và đến một lúc nào đó, em ấy cũng sẽ kiệt sức. Trước khi chuyện đó xảy ra, tôi cần nghĩ ra cách.
"...Có gì đó không đúng."
Tôi nheo mắt nói.
"Cảm giác như mình đang bỏ qua một thứ gì đó... rất đơn giản."
Lửa chắc không có tác dụng. Chúng bị băm nhuyễn đến thế vẫn còn động đậy, thì dù biến thành tro cũng không ích gì. Nếu ngay cả tro cũng động đậy thì càng khó kiểm soát. Ít nhất hiện tại, nhờ còn hình thù mà Yuuka mới giữ chân và né chúng được.
Đây là thứ mà ngay cả Yuuka cũng không hạ nổi, còn Tia thì bị trọng thương.
Chặt, đâm hay nghiền nát chúng đều vô dụng. Đốt hay đóng băng cũng không ăn thua...
"...Khoan đã!"
Tôi chợt nhận ra và quay sang Nina.
"Nina, tình trạng của Tia thế nào?"
"...Ổn. Vết thương không nặng như bên ngoài. Điều đáng lo nhất chỉ là những con thú bẩn thỉu đó liệu có lây bệnh gì không... Nhưng tiểu tiên vốn có khả năng miễn dịch bệnh tật rất tốt, nên chắc không sao."
Nina lau mồ hôi, nhanh chóng quấn băng cho Tia. Chẳng mấy chốc, Tia đã trông như xác ướp với băng quấn đầy người.
"Tia, dù đang bị thương, nhưng em trả lời một câu được không?"
"Vâng."
Có lẽ vì không còn sức để trêu chọc như thường ngày, Tia yếu ớt nằm trên tay Lufelle, ngoan ngoãn trả lời.
"Làm thế nào mà em bị thương nặng đến vậy?"
"…Do chủ quan thôi."
Tia nhăn mặt khó chịu trước câu hỏi của tôi.