Vào một ngày nọ, tôi đã dành cả một buổi chiều trong phòng của mình. Đang thêu dở mẫu thêu mà tôi đã làm mấy ngày nay, tôi dừng lại và ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Mây đen đã che kín cả bầu trời, dù trước đó vẫn còn quang đãng lúc qua trưa. Mặc dù mới chỉ sau ba giờ
chiều một chút, bầu trời đã lờ mờ như hoàng hôn, không khí ẩm ướt nặng nề.
Tôi thở dài một hơi, bày tỏ nỗi sầu muộn của mình trước lời hứa hẹn sắp đến của cơn bão. Tôi thích tiếng mưa, nhưng không hề thích sự ẩm ướt. Tôi không thích kiểu không khí nhớp nháp khiến cho làn da trở nên dinh dính, nhưng tệ nhất chính là độ ẩm cao khiến cho tóc tôi bết lại thành một nùi. Nỗi lo lắng về đầu tóc vào mùa mưa có lẽ là số phận không thể thoát khỏi của những người phụ nữ có mái tóc xoăn.
Tôi đặt khung thêu có căng một chiếc khăn tay để thêu xuống bàn, rồi đưa tay lên vuốt lại những lọn tóc bết của mình.
Thêu thùa là một trong những kỹ năng cần thiết trong chương trình giáo dục của các thiếu nữ xuất thân từ Hoàng gia và các gia đình quý tộc. Dù vậy, đây không phải là thế mạnh của tôi; nếu như tôi tiếp tục luyện tập trong căn phòng tối này, những mũi kim có số phận trên mặt khăn tay sẽ có kết cục đâm thẳng vào ngón tay tôi.
Chắc mình sẽ dừng lại tại đây hôm nay và tìm việc khác để làm.
Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa nơi tôi đang ngồi và tiến về phía kệ sách ở một góc căn phòng. Không giống với kệ sách trong phòng anh trai tôi vừa lớn vừa tiện dụng, kệ sách trong phòng tôi có phần nhỏ và phô trương hơn, được trạm trổ hoa văn hình cây cối ở khắp khung kệ.
Vì tôi vẫn còn là một cô bé chín tuổi nhỏ nhắn, tôi muốn kệ sách của mình đủ thấp để có thể dễ dàng với tới bất cứ tầng kệ nào chỉ bằng cách vươn tay. Tuy nhiên, tôi muốn có một kệ sách mà mình có thể nhét thật là nhiều sách. Với lại, tôi không thấy việc thiết kế một kệ sách lòe loẹt như vậy có tác dụng gì cả.
Nếu như mình có thể chiếm dụng cả bức tường to lớn này, không biết mình có thể đặt được bao nhiêu kệ sách nhỉ? Mình muốn các chồng sách được chia theo từng thể loại, vậy nên mình sẽ cần ít nhất hai, không, ba kệ sách.
Trong lúc suy nghĩ, tôi với tay lên kệ. Cuốn sách mà tôi tình cờ lôi ra là một cuốn truyện cổ tích, bìa sách là một màu đỏ đã phai nhạt. Ở giữa bìa là hình minh họa hai đứa trẻ, một trai một gái, đang nắm tay nhau. Giấy đã bị phai màu, các góc của bìa sách thì sờn cũ. Cuốn sách trông có vẻ hơi hư hại.
Cuốn sách này rất hữu dụng trong quá trình tập đọc và viết khi tôi còn nhỏ, hồi ấy tôi thường đọc nó cho Johan nghe.
Tôi mở cuốn sách ra với một cảm giác hoài niệm. Đó là một câu chuyện nho nhỏ kể về chuyến phiêu lưu của một cô bé và em trai tìm đường về nhà sau khi bị lạc. Ở một thời điểm nào đó, hai nhân vật đã đưa kẹo cho một nàng tiên đang đói bụng để được nàng tiên ấy dẫn đường. Còn tham gia chơi trò chơi câu đố với một con mèo biết nói, và cả đi tìm vợ cho một con ếch xấu xí.
Câu chuyện được viết để phù hợp với thị hiếu của các bé gái, và vì Johan là con trai, tôi đã tưởng rằng em ấy sẽ không mấy hứng thú. Nhưng Johan lại luôn chọn cuốn sách này để tôi đọc cho em nghe trước những giấc ngủ trưa. Mỗi khi người chị trong câu chuyện gặp phải tình huống khó khăn, bàn tay nhỏ bé của Johan lại nắm lấy vạt áo tôi. Tôi thấy hành động đó rất dễ thương.
“Chị đừng lo. Em sẽ bảo vệ chị.” Johan sẽ gọi tôi bằng cái giọng ngọt ngào, có phần hơi ngọng của em. Tôi nghĩ rằng nếu có nhầm em ấy là một thiên thần thì cũng không có gì lạ.
Johan đã dần trở nên giống một kẻ yandere tại một thời điểm nào đó. Mình đã quá chú tâm vào việc xem xét động thái ám ảnh của em ấy mà suýt chút nữa quên rằng tình cảm của mình dành cho em cũng như khuynh hướng brocon của mình cũng góp một phần nhỏ trong đó.
Những chuỗi ký ức hiện về khiến tôi không khỏi nở một nụ cười trào phúng.
Johan đang dần trưởng thành theo đúng hướng và tôi chắc chắn rằng việc giao em ấy cho Chris dạy dỗ không phải là một sai lầm. Tôi cũng hiểu được rằng một khi chương trình giáo dục của em thực sự bắt đầu và em ấy sẽ rời xa tôi, chúng tôi sẽ ít có cơ hội gặp mặt hơn dù vẫn đang sống chung trong cung điện. Và từ nay về sau, khoảng cách giữa chúng tôi sẽ chỉ càng lớn hơn - cả về mặt thể chất lẫn tinh thần.
Mình đã chọn đi trên con đường này và không hối hận. Nhưng dù vậy, mình vẫn có chút cảm giác cô đơn. Chắc mình chỉ đang ích kỷ thôi.
“Rosemary Điện hạ.” Klaus cất tiếng gọi. Giọng nói của anh kéo tôi quay trở về thực tại, khỏi những suy nghĩ u ám mà tôi đang đắm chìm vào.
Tôi đóng cuốn truyện cổ tích lại và đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào.
“Người có khách.” Anh nói.
“Là ai vậy?” Tôi hỏi, ra vẻ bối rối. Tôi không nghĩ được sẽ có ai tới gặp mình vào lúc này. Hơn nữa, tôi chỉ có thể tưởng tượng rằng người đó phải là người hiểu rõ về tôi mới làm như vậy. Vì nếu đúng như vậy thì người đó sẽ tới thẳng phòng ngủ của tôi thay vì phòng khách.
“Chị, là em đây.”
Tôi nín thở và hai mắt trợn tròn. Giọng nói phát ra từ phía bên kia cánh cửa nghe tự nhiên hơn so với trong ký ức của tôi. Giọng nói thả lỏng của em thật thanh tao và có phần trầm hơn một chút. Dù vậy, không đời nào tôi lại không nhận ra giọng nói của em trai mình.
“Johan.”
Em đến thật đúng lúc.
Mấy khi có người mà tôi đã nghĩ đến lúc trước lại xuất hiện ngay lập tức chứ?
“Em có thể vào không?” Cậu hỏi một cách hiếu kỳ.
“Hãy vào đi.” Tôi đáp lại sau một hồi do dự.
Klaus nheo mắt, đôi lông mày của anh ta nhíu lại. Gương mặt lộ rõ vẻ từ chối. “Thưa Điện hạ, thần là hộ vệ thân cận của công chúa Rosemary. Công việc của thần không cho phép thời rời xa ngài ấy.”
Cái tên này đến cả hoàng tử cũng không lay chuyển được sao. Không đáp ứng mù quáng trước cường quyền nghe có vẻ hay đấy, nhưng mà Chúa ơi, như vậy thì quá liều lĩnh rồi. Với lại, mình cũng có phần mong Klaus có thể để ý đến ý tứ hơn.
Chỉ cần nhìn Johan và Klaus lườm nhau là đầu tôi lại thấy ong ong.
“Klaus.” Tôi phát cáu và cố gắng ra hiệu bằng ánh mắt với Klaus để bảo anh rời đi. Nhưng dù vậy, khuôn mặt anh ta vẫn nhăn nhó tỏ rõ sự không hài lòng. Khi tôi phát ra tiếng “Làm ơn.” anh ta mới chịu do dự và mà lùi lại.
Tôi mời Johan ngồi xuống ghế sofa để xua đi bầu không khí kỳ quặc. Johan lặng lẽ ngồi xuống đối diện tôi, đầu cúi xuống một lúc lâu. Căn phòng lại chìm trong im lặng, ngoại trừ tiếng mưa rơi và từng nhịp sét đánh.
Giờ nghĩ lại thì, chẳng phải mình và Johan từng ngủ cùng nhau vào những đêm mưa bão sao? Cả hai đều không thích sấm, vậy nên chúng mình đã kéo chăn qua đầu và ôm nhau chờ đợi trời sáng.
Không biết giờ em ấy có chịu được tiếng sâm không nhỉ? Tôi nghĩ, đưa mắt về phía em để kiểm tra. Johan nở một nụ cười hoài niệm khi nhìn cơn bão đang trút xuống bên ngoài kia.
“Những ngày có sấm chớp rất đặc biệt đối với em.”
“Sao cơ?”
Tôi nghiêng đầu, không rõ em vừa thì thầm điều gì. Thấy vậy, Johan chuyển ánh nhìn về phía tôi.
“Những ngày đó rất đặc biệt vì em có thể được ngủ cạnh chị.” Johan tiếp tục nói bằng giọng thì thầm như thể đang nói cho tôi nghe một bí mật.
Tôi nhận ra rằng chúng tôi đang cùng nhớ về một ký ức. Có lẽ chỉ là tôi hiểu lầm, nhưng tôi cảm thấy như có sự chênh lệch nào đó trong cách chúng tôi nhìn nhận.
Nhận thấy sự bối rối của tôi, hai bên lông mày của Johan rủ xuống tạo thành vẻ mặt khó xử.
“Hồi đó, cả năm 365 ngày, điều duy nhất mà em nghĩ đến là làm sao thu hút được sự chú ý của chị.”