Đã bao lâu rồi? Một giờ? Hai giờ?
Tôi cũng không biết nữa.
Slurp—Slurp—[note68506]
Kể từ lúc não dần nhũn ra vì thứ thuốc không rõ nguồn gốc ấy, khái niệm về thời gian đối với tôi đã trở nên vô nghĩa. Tôi chỉ có thể bất lực chấp nhận thực tại, bị Mardian hủy diệt hoàn toàn.
"Ư... hức..."
Mọi chuyện đã sai từ chỗ nào vậy?
Tôi đã làm gì sai ư?
Người bạn thời thuở nhỏ của tôi được tất cả mọi người yêu quý. Tôi chỉ đơn giản là bắt chước cô ấy. Chỉ là bắt chước lại những hành động của cô ấy rồi chìm đắm trong tình yêu thương từ những người xung quanh thôi mà.
Tôi chào hỏi mọi người bằng nụ cười tươi tắn giống cô, chú tâm lắng nghe câu chuyện của họ và đốn tim họ bằng sự dễ thương ở mức vừa đủ.
Thế nhưng kết quả lại hoàn toàn khác nhau.
Người bạn thuở nhỏ của tôi đã chiếm được tình cảm của vô số đàn ông và phụ nữ, nhưng chẳng một ai vượt quá giới hạn với cô ấy. Cùng lắm thì cũng chỉ là những lời tỏ tình ngượng ngùng, tuyệt nhiên không ai đi xa hơn thế cả.
Làm sao tôi biết chuyện này à? Bởi mỗi khi có chuyện gì xảy ra thì cổ lại khoe với tôi mà.
[Này, cậu đoán xem? Hôm nay tớ được người ta tỏ tình đó. Từ đàn anh đẹp trai nhất khoa luôn.]
-....
[Hmm… chỉ vậy thôi sao? Cậu không thấy có gì đặc biệt hả?]
-....
[… Nếu như cậu là con gái thì tốt biết mấy.]
-....?
[Hể? À, không có gì đâu.]
Đôi lúc cô ấy lại nói những điều kỳ quặc khó hiểu. Nhưng dù sao đi nữa, cổ vẫn là một người con gái xinh đẹp, sống hạnh phúc và được tất cả mọi người yêu thương.
Ít nhất thì cô ấy chưa bao giờ rơi vào tình cảnh bị một người phụ nữ khác cưỡng hiếp như tôi bây giờ.
Cớ sao tôi lại rơi vào tình cảnh này chứ?
Tôi chỉ đơn giản là bắt chước cô ấy thôi mà, hành động của tôi… lẽ ra không thể có sai lầm nào được…
Vậy tại sao…
Tại sao tôi lại phải chịu đựng chuyện này?
"Mở miệng ra."
Giọng nói đầy phẫn nộ của Mardian kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Nghe theo lệnh của cô ta, tôi yếu ớt hé miệng như một con rối bị đứt dây. Không bỏ lỡ cơ hội Mardian lập tức áp môi xuống, mạnh mẽ đẩy lưỡi vào khoang miệng đang hé mở của tôi.
Slurp—Slurp—
Mardian không còn cho tôi nước nữa, thay vào đó cô ta thấm đẫm họng tôi bằng thứ nước miếng nhớp nháp đang tràn ra không ngừng.
"A… ư… ưm…"
Chiếc lưỡi của Mardian quét sâu trong miệng tôi. Mỗi lần cô ta chuyển động lại khiến cơ thể tôi lại run lên. Bao trọn lấy lưỡi tôi, khuấy đảo khoang miệng tôi, cô ta nhấn chìm tôi trong thứ dịch nhầy nhớp nháp của mình.
Sau khoảng thời gian như kéo dài vô tận khi càn quét khoang miệng tôi, Mardian mới buông ra, cô thở hổn hển để lại giữa hai chúng tôi một sợi chỉ bạc mỏng manh lấp lánh. Cô ta liếm môi rồi cúi xuống nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực như đang bùng cháy của mình.
"Ha, chết tiệt, ta không nhịn được nữa rồi. Hãy kết hôn với ta đi, Tina. Ta sẽ khiến em thật hạnh phúc."
Những lời nói thô bạo ấy khiến cơ thể tôi run lên cầm cập.
Tại sao.
Tôi cho mọi thứ cô muốn rồi mà, cũng đã thoả mãn những ham muốn bẩn thỉu và ghê tởm của cô, vậy mà trong đôi mắt đỏ rực ấy vẫn còn chất chứa thứ ham muốn lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Hức, M-Mardian, xin cô… hãy dừng lại đi mà…"
Không đâu. Làm ơn dừng lại đi. Cơ thể tôi sắp tan chảy mất rồi…cứ như này thì tôi sẽ chết mất. Tôi đã làm theo ý cô rồi. Làm ơn dừng lại và thả tôi ra đi mà.
"…Con điếm của ta đang cầu xin được đ*t à?"[note68508]
Nhưng thứ đáp lại tôi chỉ là một giọng nói mang đầy tuyệt vọng, đến mức không thể chịu đựng nổi nữa. Trong tình cảnh không còn một chút tia hy vọng nào, lý trí của tôi dần rơi vào hư vô.
"Ta sẽ làm mọi thứ em muốn, Tina à."
"K-Không được..."
Bàn tay của Mardian chậm rãi vươn tới. Tôi cố hết sức lực để đẩy bàn tay đó ra, nhưng càng chống cự Mardian lại càng đè ép tôi đau đớn hơn.
"K-Không... đừng lại gần đây... không muốn đâu..."
"Không sao đâu. Chắc chắn em sẽ cảm thấy thích nó cho mà xem."
Chỉ với một tay, Mardian đã giữ chặt cả hai cổ tay tôi. Sức mạnh của cô ta vượt xa tưởng tượng khiến tôi chìm trong cảm giác bất lực. Mỗi khi hơi thở thô ráp của cô phả lên mặt thì từng đợt sợ hãi và tuyệt vọng lại dâng trào trong tôi.
Vẫn khống chế cổ tay tôi bằng một tay, cô ta từ từ đưa tay còn lại lên mặt tôi. Những ngón tay ấy dần lướt xuống má khiến tôi rùng mình trước cảm giác lạnh lẽo, ghê rợn ấy.
"K-Không được... dừng lại đi, xin..."
"Cuối cùng thì ta cũng được chạm vào trái cấm của em rồi."
Đôi đồng tử đỏ của Mardian bùng cháy như lửa. Từng hơi thở toả ra từ miệng, cô gầm lên như tiếng của một con thú khiến tôi càng thêm khó chịu. Dù đã chống cự quyết liệt, bàn tay của cô ta vẫn ngày càng tiến lại gần hơn.
Cuối cùng bàn tay ấy đã luồn qua khe hở trên bộ y phục xộc xệch rồi chạm vào hai nhũ hoa của tôi. Mardian tàn nhẫn bóp lấy một bên ngực và siết chặt hết sức.
"Aaghhh?!"
Cơn đau nhói ập đến khiến lưng tôi cong lên dữ dội. không thể chịu đựng được cơn đau khiến tầm nhìn của tôi mờ đi, tâm trí tôi quay cuồng.
"...Ah~, Tina, đến cả ngực của em cũng thật là đáng yêu mà."
"Ahh, đau...! Nó đau quá!!"
"Hãy chịu đựng vì chủ nhân của em đi."
Vừa nói, bàn tay Mardian càng trở nên thô bạo hơn. Như một đứa trẻ đang nghịch đất sét, bàn tay vô cảm ấy bóp nắn lấy bầu ngực một cách tàn nhẫn. Những ngón tay của cô ta cắm sâu vào da thịt tôi không thương tiếc, từng đợt sóng đau đớn liên tục bao quanh lấy cơ thể tôi.
"Aaghhh?! Hii!! Dừng lại đi mà!! Đau qu...!"
"...Cảm giác này còn tuyệt hơn cả phê thuốc nữa."
Có lẽ những tiếng gào thét trong tuyệt vọng của tôi chẳng vang được tới tai ai. Mardian chỉ nhìn chằm chằm vào ngực tôi với đôi mắt trống rỗng.
'K-Không, chuyện này quá sai rồi, mình không thể chịu đựng thêm được nữa.'
Cơ thể tôi dần trở nên kỳ lạ. Mỗi lần cô ta siết vào rồi thả ra, lại như có từng luồng điện chạy dọc sống lưng lan tỏa khắp người tôi, để lại cảm giác tê ran khó chịu.
Tầm nhìn mờ dần đi. Ý thức của tôi từ từ chìm vào hư vô. Nếu để bản thân mất đi lý trí trong lúc này, tôi có linh cảm rằng mình sẽ không bao giờ quay trở lại như trước được nữa.
Tôi nghiến chặt răng, gom góp tất cả những sức lực và chút tỉnh táo còn sót lại. Tôi cố dồn hết sức để đẩy mạnh tay Mardian ra, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng bộc lộ sự thù địch với cô ta.
Chát-!
Thứ âm thanh sắc bén kia vang lên khiến đầu Mardian giật mạnh sang một bên. Một vệt đỏ hằn hiện rõ trên má phải trắng nõn của cô ta. Ngay khi nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của Mardian, tôi không kìm được mà trút hết oán hận và căm ghét đang sục sôi trong lòng.
"D-Dừng lại đi, con mụ phù thủy biến thái..! Ngươi chỉ là một nhân vật trong game thôi! Ta đã giết ngươi không biết bao nhiêu lần rồi!"
Lần đầu tiên, tôi đã dám nói ra những lời mà bấy lâu nay vẫn cố kìm nén. Nếu còn đủ tỉnh táo có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời đó. Nhưng vì thứ thuốc kỳ lạ đã xâm nhập vào cơ thể khiến tâm trí tôi trở nên mơ hồ, thế nên tôi đã phạm phải phải sai lầm.
“…Tina.”
Và sai lầm đó cuối cùng dẫn đến một kết cục không thể cứu vãn được nữa.
“Hả!?”
Đôi mắt đỏ rực của Mardian sáng lên và cả hai tay cô ta bất ngờ bóp chặt lấy cổ tôi. Cơn đau đột ngột xuất hiện khiến cơ thể tôi run như thể bị co giật.
Ríttt—!
"Hah, ha, un... ugh!!"
Mardian siết cổ ngày càng mạnh hơn. Bản năng sinh tồn khiến cơ thể tôi quằn quại tìm kiếm không khí, nhưng bàn tay tàn nhẫn kia lại không cho phép điều đó xảy ra.
“Ugh, kuuh… hahh…”
Tôi điên cuồng giật tóc rồi dùng chân đạp mạnh vào người cô ta, nhưng dù có làm vậy thì Mardian vẫn thản nhiên siết chặt lấy cổ tôi.
“Có vẻ như Tina không ngoan ngoãn như ta vẫn nghĩ rồi.”
“Hah, ugh…! Kh…không… thở được!”
"Nhưng cũng chẳng sao cả. Ta sẽ từ từ thuần phục lại em, thật chậm rãi, và thật là lâuu~. Ta thực sự trân quý em lắm đấy."
"Ha... ugh..."
Ngay khi cơ thể dần kiệt quệ đi vì thiếu oxy, tôi không còn đủ sức vùng vẫy tuyệt vọng để giành lấy sự sống nữa. Tay chân tôi buông thõng xuống cứ như một con rối bị đứt dây.
'Đừng mà... lại nữa sao...'
Cơn đau nghẹt thở vì bị siết cổ.
Cơn đau dữ dội khiến lồng ngực như sắp nổ tung ra.
Một cảm giác quá đỗi quen thuộc.
[“Tao hận mày. Giá mà mày không được sinh ra thì cuộc đời tao đã chẳng trở nên khốn khổ như thế này rồi!!”]
Tôi đã nghĩ rằng cuộc đời này sẽ khác.
Nhưng với một kẻ đáng thương như tôi,
Dù có làm gì thì kết cục vẫn luôn là như thế này sao?
Những ký ức tôi không bao giờ muốn nhớ lại bắt đầu hiện lên trong cái tình cảnh quá giống nhau này.
[“Tại sao, tại sao tao lại sinh ra thứ như mày…! Vì mày mà tao…!”]
Tôi nghe thấy giọng nói đó. Đôi tay của Mardian đang siết lấy cổ tôi chồng chéo lên đôi tay của bà ấy.
Hồi đấy, tôi cũng đã cầu xin được sống.
Hồi đấy, tôi cũng đã cầu xin sự tha thứ.
[“Ai là mẹ mày chứ!! Tao chưa bao giờ muốn có mày! Chết đi…! Cút đi! Chết cùng với cái thứ đáng nguyền rủa đó đi!”]
Nhưng cũng như lúc ấy, và cả bây giờ cũng thế, người phụ nữ trước mặt tôi cũng đang siết cổ tôi không thương tiếc.
"Khi em tỉnh dậy, chúng ta sẽ bắt đầu quá trình huấn luyện lại từ đầu, Tina. Lần này, em hãy trở thành cún cưng của ta nhé?"
Một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má tôi. Vào lúc Mardian phun ra những lời cuối cùng, sợi dây lý trí cuối cùng trong tôi cũng đứt đoạn, tầm nhìn của tôi dần tối sầm lại.
'Mình… nhớ mẹ quá.'
Dù rằng tôi biết rõ tình yêu ấy chưa bao giờ hướng về tôi. Nhưng vào lúc này, thứ tôi mong muốn nhất chỉ là được nhìn thấy đôi mắt xanh dịu dàng của mẹ thêm một lần nữa.
Ngay khi tôi sắp nhắm mắt và ý thức dần tan biến, một tiếng nổ chói tai vang lên đã khiến chiếc xe ngựa rung chuyển dữ dội. Mardian khẽ giật mình, những ngón tay đang siết chặt cổ tôi cuối cùng cũng được buông lỏng.
Cơ thể tôi đột ngột được giải thoát, nhưng sức lực đã cạn kiệt khiến tôi ngã gục xuống giường, hổn hển hớp lấy từng ngụm khí, cố gắng lấy lại chút không khí bị cướp mất.
"Ngươi…!"
Giọng nói run rẩy của Mardian vang lên bên tai. Tôi gắng gượng nâng đôi mí mắt nặng trĩu nhìn về phía giọng nói ấy hướng đến.
“…Do có người đang tuyệt vọng tìm kiếm vị tiểu thư kia, thế nên ta đành phải thất lễ mà gây ra chút náo động vậy.”
Trước sự xuất hiện bất ngờ của người ấy, tôi chớp mắt đầy hoang mang.
Mái tóc đen tuyền chảy dài như bầu trời đêm tĩnh lặng, đôi mắt thạch anh tím ánh lên sự cao quý giữa những lọn tóc. Đứng trước mặt tôi là người mà bản thân đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
"Dù có là tiểu thư của một gia tộc danh giá chăng đi nữa thì việc phá hủy xe ngựa của gia tộc Bá tước thật không thể chấp nhận được!!"
"Thử nói thêm một lời nữa xem, Mardian."
Mardian cứng họng trước luồng khí lạnh lẽo của Viviana bao trùm khắp không gian. Cô ta nuốt khan cùng đôi mắt run rẩy khi Viviana từng bước tiến lại gần với bàn tay đang cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu.
"Ta bảo, nói thêm một lời nữa thử xem?"
Thật lạ quá…
Viviana này, tôi tưởng rằng cô đã không còn hứng thú với tôi nữa cơ mà. Tôi tưởng rằng cô chẳng còn quan tâm đến tôi nữa cơ mà.
"Nói thêm một lời nữa để ta có thể xé toạc cái miệng bẩn thỉu của ngươi ra làm đôi."
Nhưng… tôi có đang nhìn nhầm không?
Viviana…
Tại sao… trông cô lại giận dữ đến thế?